Linh Tử đứng dậy vươn vai vặn eo, nói: “Kỳ thật tôi đã sớm có một ý tưởng. Không phải Sầm Mai vẫn luôn thích anh sao? Anh dụ dỗ cô ta tới đây không phải là được rồi sao? Này, Khả Nhân, đừng đánh. Tôi tới nhà Sầm Hằng xem sao. Dù sao tôi cũng bày cách cục cho nhà anh ta, sao bọn họ mang gương lớn đến cũng không nói với tôi một tiếng. Loại chuyện này phải có thầy phong thủy xem mới ổn.”
Linh Tử đi rồi, hành lang bệnh viện chỉ còn lại tôi và Tổ Hàng. Anh ấy đưa tay tới nắm lấy tay tôi, sau đó đổi thành mười ngón tay đan vào nhau, hơi mỉm cười nói: “Khả Nhân, vừa rồi em đứng trước bảo vệ cho anh, quả thật cực kỳ... đẹp, cực kỳ ấm áp.”
Tôi nở nụ cười. Ấm áp? Tổ Hàng không có cảm giác về nhiệt độ, anh ấy không cảm nhận được nóng lạnh nhưng anh ấy lại nói tôi cực kỳ ấm áp. Tôi biết ý tứ của anh ấy, nên nắm chặt mười ngón tay của anh ấy. “Ấm áp gì, thật ra anh không giúp gì cho mọi người được, em chỉ có thể nói em tin anh.”
Tôi biết sự tin tưởng của tôi sẽ làm Tổ Hàng cảm thấy ấm áp, như vậy anh ấy mới càng nguyện ý ở lại bên tôi.
Chuyện xảy ra, những ngày kế tiếp bọn tôi đều rất bận. Tổ Hàng cùng Linh Tử chia nhau một người ban ngày một người ban đêm canh chừng cho Sầm Hằng, sợ Sầm Mai sẽ lại đến.
Chồng chị Kim Tử can thiệp bên kia quả thật không tồi, ngân hàng cho vay đủ để phẫu thuật. Chị Kim Tử thi thoảng ghé qua thăm. Tôi phải đi làm, cũng chỉ thi thoảng ghé qua một chút. Còn vợ Sầm Hằng thì ăn ở luôn tại bệnh viện.
Bốn ngày sau, Sầm Hằng chuyển tới phòng bệnh bình thường, mọi chuyện dường như đều phát triển theo hướng tốt hơn. Còn chiếc gương nhà bọn họ, sau này tôi không tới xem nhưng Linh Tử đã xử lý, nói là gương đã bị quỷ lợi dụng, sẽ mang theo âm khí, cho nên đã đập nát vụn thành cát, sau đó hòa với vữa, dùng để làm sân bóng. Sân bóng kia là sân bóng rổ của một trường tiểu học, được làm đường biên. Như vậy mỗi ngày phơi dưới ánh mặt trời, bị những đứa bé mang nhiều dương khí dẫm lên.
Buổi tối ngày thứ năm, Tổ Hàng không đi gác đêm. Anh ấy mặc bộ quần áo ngủ mới tôi đã đốt, đứng trên ban công, cắm hương vào quả táo. Từ khi Sầm Hằng xảy ra chuyện, trong nhà dường như không an bình. Vẫn cảm thấy sẽ lần nữa xảy ra chuyện.
Tôi đi tới, ôm anh ấy từ phía sau: “Cuối cùng cũng có thể ở nhà một đêm.”
Trước kia mỗi khi anh ấy đi gác đêm, tôi bị yêu cầu về nhà ngủ. Tuy rằng về nhà tôi cũng không thấy an toàn nhưng anh ấy đã bố cục để bảo vệ cho tôi.
“Ừ, mấy ngày qua đều không có việc gì. Chờ tình hình Sầm Hằng ổn định thôi.”
“Chỉ một chiếc gương cũng có thể đáng sợ như vậy. Gương nhà chúng ta…” Hiện tại nghĩ đến tôi vẫn thấy sợ. Bố cục đã rất cẩn thận rồi vậy mà chỉ vì một tấm gương lại mở ra một con đường thông âm dương.
“Có gì mà sợ. Gương cũng chỉ là gương, chỉ cần đừng đối diện với cửa là được, đừng mở ra không gian là được. Để anh kể chuyện cổ tích về quỷ cho em nghe.”
“Oa, anh còn kể chuyện cổ tích về quỷ?” Tôi kinh ngạc, nằm trên lưng anh ấy cười. Một quỷ kể chuyện cổ tích về quỷ. Hơn nữa một quỷ vốn nói nhiều một cậu sẽ chết vậy mà lại kể chuyện cổ tích về quỷ, thật khiến người ta chờ mong.
Anh ấy cũng cười: “Đây là truyện khi còn nhỏ anh được nghe kể. Là ở nông thôn, khi đó không có gương, một cô dâu mới về nhà chồng mang theo một chiếc gương nhỏ tới. Nhưng chồng cô ta hàng năm không ở nhà, mỗi tối cô ta đều dùng gương soi để chải đầu, trong gương có thể chiếu tới cửa sổ. Sau đó hàng đêm cô ta cùng quỷ bên ngoài cửa sổ ở trong gương yêu đương. Sau lại bị người ta nghe được, nói cô ta vụng trộm. Cô ta luôn nói trong gương là chồng cô ta. Cha mẹ chồng thẩm vấn cô ta, đem cô ta đánh chết. Con dâu vừa bị đánh chết thì có người mang tin tới, nói con trai nhà họ nửa năm trước đã chết ở bên ngoài. Sau đó khi bà mẹ chồng thu dọn đồ đạc trong phòng kia vào buổi tối thì thấy được bên ngoài cửa sổ ở trong gương, con trai bà ta cùng con dâu có đôi có cặp.”
“À, thảo nào trong phim cổ trang, gương đều đặt ở cửa đổ chiếu vào trong phòng.”
“Đúng vậy, khi anh còn nhỏ, nhà xây bằng gạch xanh, gương đều đặt ở cửa sổ chiếu vào bên trong. Thôi, kể chuyện xong rồi, đi ngủ đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...