Chúng tôi không chen vào mà tìm được Linh Tử bọn họ trong đám người. Linh Tử nói: “Sầm Hằng đưa tin ra, nói người chết là bảo mẫu nhà này. Chết ở bể bơi, ban đầu nghĩ là chết đuối, vớt lên làm hô hấp nhân tạo nhưng lại phát hiện trong bụng không có nước. Hơn nữa ao nước cũng không sâu. Pháp y phán đoán ban đầu không phải là chết đuối, nhưng cũng không có bất kỳ vết thương bên ngoài nào.”
“Thi thể đâu?”
“Cách đây mười phút đã bị đưa đi.” Linh Tử đột nhiên nói nhỏ: “Hình như Sầm gia có một tài nghệ gọi là ‘thính thi’, anh có biết không?”
Tiểu Mạc ở bên cạnh nói: “Có lẽ anh ta không được đâu. Với thể chất của anh ta, tới gần cũng đã khiến những hồn vừa mới chết bị thương, người ta sẽ còn đáp lời anh ta sao?”
Tiểu quỷ được luyện hóa, bởi vì cực kỳ âm tà, thậm chí ngay cả quỷ cũng có thể ăn luôn cho nên không phải quỷ lợi hại sẽ đều rất sợ hãi.
“Bảo Sầm Hằng nghĩ cách cho chúng ta vào xem.”
Nhìn hàng rào cảnh giới của cảnh sát, thật không biết như thế nào mới có thể đi vào. Tôi nhìn đám cảnh sát tìm gương mặt quen thuộc đã từng gặp, đáng tiếc không có ai trọng đội ngũ lần này. Tiểu Mạc gọi điện thoại cho Sầm Hằng, bảo anh ta tìm cách nói với cấp chết cho phép chúng tôi vào. Nhưng Sầm Hằng lại không dám nói với cấp trên.
Tiểu Mạc bĩu môi, nói nhỏ: “Sầm gia các người lại lưu lại một kẻ nói cũng không dám.”
Mặt Khúc Thiên lộ vẻ khó coi, Tiểu Mạc đẩy đẩy anh ấy, nói: “Này, quan nhị đại, đi mở đường đi.”
Khúc Thiên còn sửng sốt một chút mới hiểu được ý của Tiểu Mạc, nhưng tôi biết, với tính cách của Sầm Tổ Hàng, anh ấy tuyệt đối không phải là người vì chuyện này mà mở miệng cầu giúp đỡ.
Linh Tử dường như rất hiểu Tổ Hàng, lấy điện thoại ra gọi đi, nói với người bên kia điện thoại: “A lô! Cảnh sát Trương à, giúp một chút.” Anh ta nói qua vấn đề một lần, rồi nói: “Hiện tại chúng tôi muốn vào xem, nói không chừng thật sự có chuyện kỳ quái gì. Chúng tôi chỉ xem, tuyệt đối không xằng bậy. À, chúng tôi còn có một người bạn bên trong, là cảnh sát, tên là Sầm Hằng. Hiện tại là huyết mạch còn lại duy nhất của Sầm gia.”
Cúp cuộc gọi, hơn mười phút sau Sầm Hằng vẫy vẫy tay với chúng tôi, bảo chúng tôi đi vào. Đi qua vùng cảnh giới, anh ta kinh ngạc nói: “A, các anh còn quen biết cả bên trên cơ à? Vừa rồi chính bên điều tra hình sự nói lãnh đạo bọn họ gọi tới, bảo tôi đi đón các anh vào.”
Tiểu Mạc nói: “Anh không cần ngạc nhiên như thế.”
Căn biệt thự này giống y hệt căn biệt thự chúng tôi ở. Điều khác biệt duy nhất là căn của chúng tôi là nhà mẫu, không có sân sau. Mà căn biệt thự này phía sau có một khoảng đất bằng cỡ nửa sân bóng rổ. Có người sửa thành gara, có người xây thành phòng nhỏ để làm kho hoặc là phòng cho người làm, cũng có người lấy làm nơi trồng rau trồng hoa. Đương nhiên cũng có người giống như nhà này, đào làm bể bơi.
Đi vào sân sau, Khúc Thiên nói: “Bể bơi hình chữ nhật? Mọi người chú ý, có lời nào không nên nói thì đừng nói, chủ nhân nhà này không dễ chọc.”
Anh ấy vừa mới nói xong đã nghe được một người đàn ông lùn lùn tròn tròn đang quát với viên cảnh sát đang ghi chép: “Anh có ý gì? Gọi lãnh đạo các anh tới đây! Anh nghĩ tôi sẽ giết chết bà già kia sao? Tôi muốn giết chết bà ấy còn không đơn giản sao? Còn để các người phát hiện? Hừ, bà ấy chính là bảo mẫu nhà tôi, tôi không thích bà ấy thì chỉ cần đuổi việc là được. Các anh lấy logic gì mà nghi ngờ tôi? Nói cho anh biết, một viên cảnh sát nhỏ bé như anh còn chưa xứng nói chuyện với tôi.”
Tôi nói nhỏ: “Tổ Hàng, anh nói chuẩn thật, ông ta một chút cũng không dễ chọc.”
Một viên cảnh sát cao gầy đi tới, mỉm cười nói: “Chào mọi người. Vừa rồi nhận được điện thoại, lãnh đạo bảo cho mọi người vào. Nhưng cục diện lúc này mọi người cũng thấy rồi, cố gắng đừng làm loạn cái gì, đừng đụng vào bất cứ cái gì. Ách, cái này…”
Anh ta nhìn Sầm Hằng, có lẽ không quen biết. Sầm Hằng nói: “Tôi họ Sầm, cảnh sát, Sầm Hằng.”
“À, Sầm Hằng, anh để ý tới bạn bè mình nhé.”
Người đàn ông cao gầy rời đi, Sầm Hằng nói với chúng tôi: “Xem đi, nơi này lớn như vậy.”
===
Sant: Hẹn các bạn ngày mai
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...