Không có la bàn, tôi dùng la bàn điện tử trên điện thoại. Thời gian gần đây đều là tôi đo cho nên hai mươi bốn sơn đều đã nhớ kỹ, vì thế chuyển hóa từ số độ góc rất dễ dàng.
Trước khi trời tối tôi quan sát mỗi cửa sổ một chút. Khu đô thị mới này thành lập ở nơi vốn là vùng nói. Địa chất nơi này thuộc dạng Karst, rất nhiều chỗ gọi là núi nhưng cũng chỉ cao như tòa nhà hai mươi mấy tầng, từ nơi được khai phá này nhìn xung quanh có rất nhiều núi như vậy, từng lớp từng lớp.
Sau khi có sơ đồ tòa nhà, lấy bài bàn trên điện thoại đặt bên cạnh sơ đồ thì dễ dàng xem hơn rất nhiều.
Nhà như vậy khuyết góc nghiêm trọng, mà nó lại đại biểu cho cung vị hài tử, trên cơ bản đều xem là khuyết. Lấy vị trí trung cung ở giữa nhà, sau khi xem Lưu niên Phi Tinh phát hiện Ngũ Hoàng hướng chính Tây là một mỏ đá. Đá xây dựng khu vực này hầu hết đầu khai thác từ mỏ đá đó.
Trước cửa chính là bọn họ, nhìn những dãy núi, đều là những ngọn núi nhòn nhọn, đá lởm chởm, ngay cả một cây cỏ cũng không cao quá được những tảng đá.
Tổ Hàng ở phía sau tôi nói, tôi nhắc lại như kiểm tra bài tập, nói: “Bên trong nhà dùng nội thất không có lợi cho người, không có lợi cho sinh dưỡng. Bên ngoài ba hướng đều có núi nhọn không cây cỏ. Trong gia đình hẳn có người sẽ có mắt không tốt.”
Người đàn ông kia vội gật đầu: “Mắt tôi không tốt, dọn về đây được mất năm thì mắt đã phải phẫu thuật. Mong cô xem sửa thế nào mới sinh được con.”
“Chuyện này… Anh không cách nào khiến người ta đào núi đi được. Động thổ đều là đại hung, hiện tại không ảnh hưởng tới việc ở, chỉ ảnh hưởng tới cung vị hài tử. Gia trạch không yên, bệnh nặng tử vong. Muốn có con thì đổi chỗ ở một năm đi, chờ sau khi sinh được con thì quay lại ở. Nhà này cứ cho thuê.”
Nhắc lại lời của Tổ Hàng tôi mới để ý, vì sao những nơi khai thác đá lại có nhiều nhà cho thuê như vậy, đều là cho công nhân làm ở đó thuê ở, rất ít gia đình ở lại những khu vực này. Nơi này phong thủy thật sự không tốt. Khu vực khai phá, nơi nơi đều là núi khai thác đá, xây nhà động thổ. Dù nhà này ở bên cạnh khu khai thác thì mỗi một nhà đều có thể thấy mỏ đá ở bên kia.
“Các người tự mình suy xét một chút, nếu khuyết cung còn có thể bổ, nhưng loại động thổ này thật sự rất khó xử lý. Tôi có thể nói cũng chỉ như này.”
Mỗi một từ đều là tôi thuật lại lời của Tổ Hàng. Nếu bọn họ có thể thấy được Tổ Hàng thì sẽ thấy có một quỷ vẫn luôn ở bên cạnh tôi, còn cúi xuống ghé vào tai tôi nói chuyện.
Khi nhà bọn họ đưa chúng tôi ra cửa, hỏi: “Em gái, em tên là gì? Là học ở đâu?”
“Vương…” Tôi nói rồi khựng lại, do dự một chút, tôi nói: “Tôi là Sầm Khả Nhân, học nghệ từ tổ tiên.”
Cầm bao lì xì nhà họ đi về trạm xe bus, Đàm Thiên ở bên hưng phấn nói tôi thật lợi hại. Còn nói hôm nào tôi đến nhà cô ấy xem, bố trí cách cục thúc giục tài cục.
Tôi cười, điều khác thì không nói, thúc giục tài cục thì tôi thật đúng có thể làm được.
Nhìn thời gian, nhà bọn họ kia cũng không kịp chuẩn bị cơm cho bọn tôi, tôi dùng một trăm đồng trong bao lì xì mời Đàm Thiến ăn cơm. Hai người ở chợ đêm ăn no căng mới đi về.
Sầm Tổ Hàng vẫn đi theo chúng tôi, cũng không nói nhiều lời cũng không có oán trách gì. Dù sao anh ấy không cần duy trì thân thể của Khúc Thiên thì anh ấy sẽ không cần ăn.
Khi chúng tôi lên xe bus đã là 10 giờ, chuyến xe cuối cùng đi về nội thành.
Chuyến xe cuối cùng lúc ban đầu có rất nhiều người, hầu hết đều là hành khách từ khu vực khai phá này. Đến khi vào đường vòng quanh những ngọn núi, trên xe chỉ còn tôi, Tổ Hàng và Đàm Thiến, phía trước còn mấy người công nhân làm tăng ca. Ở phía bên kia xe so với chúng tôi là một phụ nữ trẻ tuổi ôm một em bé chừng ba bốn tuổi.
Em bé kia vẫn luôn nhìn Tổ Hàng, tôi đoán con bé có thể thấy được Tổ Hàng. Rốt cuộc trẻ con rất dễ thấy quỷ.
Có điều tôi cũng không dám nói gì, sợ em bé kia lại nói ra.
Tiến vào nội thành, khi mấy người công nhận kia xuống xe, người phụ nữ kia cũng mang theo đứa bé xuống xe. Tôi liền nói: “Nhìn người ta kìa, còn trẻ như vậy đã làm mẹ.”
“Mẹ nào?”
“Vừa mới xuống xe kìa, đứa bé chỉ ba bốn tuổi, cô ấy còn trẻ như vậy đã làm mẹ.”
“Vừa rồi? Trên xe đâu có trẻ con? Chỉ có mấy người làm công nhân, người ta không chừng còn lớn hơn cả chúng ta, nói như vậy không hợp lý đâu.”
Tôi nhíu mày, kinh ngạc nhìn cô ấy: “Cậu không thấy đứa bé?”
“Không có đứa bé nào cả.”
Có tiếng Tổ Hàng cười trong đầu tôi: “Bọn họ chỉ là quỷ lặp lại hành động trước khi chết thôi.”
Hóa ra mẹ con họ là quỷ.
Xe đến trạm, Đàm Thiến xuống xe trước. Cô ấy phải về nhà, còn tôi đi theo xe này đến trạm ở trường học của chúng tôi.
Tổ Hàng ngồi bên cạnh tôi, rất tự nhiên ôm lấy bả vai tôi. Trên xe chỉ còn một mình tôi, tôi đột nhiên nghĩ không biết tài xế có thể nhìn thấy Tổ Hàng không? Mà hiện tại tôi cùng Tổ Hàng thật giống những đôi học sinh yêu nhau, cùng nhau ngồi xe bus đến trường học.
Rốt cuộc cũng đến trạm, tài xế dừng xe lại mới nói: “Đứa bé kia tôi cũng từng gặp. Hai năm trước bọn họ đi xe này, khi xuống xe bị xe máy lao tới tông phải. Đứa bé chết tại chỗ, mẹ thì được đưa đi viện cấp cứu, vốn đã qua cơn nguy kịch nhưng không nghe được tin tức của con cũng liền đi theo. Ài…”
Tôi gật gật đầu, xuống xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...