Khi chúng tôi lái xe vào nhà Kim Tử thì đã là giờ cơm chiều. Trong nhà Kim Tử rất náo nhiệt, có chị Kim Tử, chồng Kim Tử, Linh Tử và cả Tiểu Mạc kia cũng ở đó. Trong nhà trang hoàng không quá lộng lẫy nhưng rất ấm áp. Lần trước tới tôi còn có để ý, bức tượng Quan Công chị Kim Tử đặt ở cửa đã không thấy đâu nữa. Nguy cơ tiểu tam nhà họ đã bị diệt trừ?
Khi tới lúc ăn cơm, chị Kim Tử đi vào phòng máy tính gọi bé gái đang chơi điện tử trong đó ra ăn cơm. Đó là Hạnh Phúc, con gái chị Kim Tử, khi cô bé từ trong phòng đi ra còn bế trên tay một con mèo đen.
Con mèo đen kia vừa thấy Khúc Thiên, toàn bộ thân mình cong lên, lông dựng đứng, ngay cả đuôi cũng dựng thẳng lên cao. Cảnh này tất cả mọi người đều hiểu, chỉ có dì kia nói: “Mèo con làm sao vậy? Nó sợ gì à?”
Tư thế của mèo con rất nhanh thay đổi, chân trước thấp xuống, chân sau cao lên như tư thế chuẩn bị tấn công. Chị Kim Tử liền nói: “Tâm Hạnh Phúc, con vào phòng ăn cơm đi, mẹ sẽ mang vào cho con.”
Bé gái vui vẻ ôm mèo con quay lại phòng máy tính. Chị Kim Tử lấy cơm mang vào cho con, còn đóng cửa phòng lại, phân phó dì giúp việc ở trong phòng cho bé ăn cơm.
Mọi người ngồi ngoài đều để ý tới chuyện này, chị Kim Tử liền nói: “Đó là thú cưng Hạnh Phúc nuôi. Mới nuôi hơn hai tháng, xem ra nó rất lợi hại.”
Mọi người ngồi xuống quanh bàn ăn, đều ăn uống thoải mái. Ăn uống một chút rồi Khúc Thiên mới kể lại chuyện trong âm lâu hôm trước.
Anh ấy vẫn nói rất đơn giản.
“Tôi đi vào cảm nhận được ngay khí tức không đúng, oán khí rất nặng, hơn nữa rất hỗn tạp. Hẳn có vài quỷ khí bên trong. Sầm Mai… cô ấy một câu cũng không nói mà ngay lập tức tấn công tôi. Tôi muốn nói chuyện với cô ấy nhưng cô ấy dường như không nghe được. Sau đó tôi lập tức rời khỏi đó. Chỉ vậy thôi.”
Anh ấy thường đều nói rất chung chung cho nên tôi cũng không hy vọng anh ấy sẽ kể tỉ mỉ gì.
Linh Tử chuyển đũa, nói: “Vậy chứng tỏ đối phương luyện hóa Sầm Mai hẳn chưa thành công. Nếu đã thành công thì có thể đi làm nhiệm vụ chứ không đi lung tung trên phố để tìm quỷ ăn. Như vậy sẽ rất nguy hiểm.”
“Vẫn đang trong quá trình luyện hóa mà thôi, nếu chúng ta có cách nào ngăn cản việc luyện hóa thì cô ấy có khả năng sẽ thanh tỉnh lại.” Sầm Tổ Hàng nói. Tôi nghe được có cảm giác không được tốt, sau khi cô ấy thanh tỉnh thì sao? Hừ!
Chị Kim Tử cũng cầm đũa nghịch, nói: “Giả thiết là Ngụy Hoa chính là người luyện hóa Sầm Mai. Sầm Mai là nữ thuần dương mệnh, tốt, tôi an toàn. Trời cao phù hộ.”
Chồng Kim Tử cẩn thận cầm lấy đũa trong tay chị ấy: “Cẩn thận chút! Vẫn còn nghịch.”
Linh Tử nói: “Không đúng! Chúng ta suy đoán sai rồi. Trước kia chúng ta phỏng đoán hắn luyện hóa tiểu quỷ là vì muốn làm cương thi sống lại, khống chế cương thi. Sau lại biết hắn muốn làm sống lại chính là mình. Nhưng hắn ở cái dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này thì dù hắn có luyện tiểu quỷ cũng vô dụng. Như vậy hắn còn chấp nhất luyện hóa tiểu quỷ vì cái gì? Mục đích để làm gì? Hay có thể hỏi, luyện hóa tiểu quỷ dùng để làm cương thi sống lại, vậy thì lúc này hắn muốn làm ai sống lại? Đó là điểm đáng ngờ đầu tiên. Điểm đáng ngờ thứ hai, khoảng thời gian trước có nam sinh thuần âm bị trừu hồn. Nếu trong tay hắn đã có Sầm Mai, vậy vì cái gì hắn còn muốn đi thương tổn người khác? Hắn không ngại phiền toái sao?”
Kim Tử nói: “Bởi vì hắn cần luyện hai tiểu quỷ, một nam một nữ!”
Sau những lời này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Khúc Thiên, hay có thể nói là Sầm Tổ Hàng. Sầm Tổ Hàng cùng Sầm Mai lúc trước chính là đồng nam đồng nữ Sầm gia. Một người là thuần âm một người là thuần dương, đây không phải là có sẵn sao? Ngụy Hoa không khống chế được Sầm Tổ Hàng, phải thỏa thuận thả ra. Sầm Mai bị nhốt nhiều năm như vậy, hiện tại lấy ra luyện, như vậy hẳn hắn còn muốn tìm một nam thuần âm!
- --
Sant: Hẹn các bạn ngày mai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...