Con người sợ hãi vì những điều chưa biết, hiện tại tôi thật sự thấy sợ hãi, cảm giác tim đập thình thịch, toàn thân nổi da gà, tóc gáy đều dựng đứng cả lên.
Tôi cầm điện thoại, di chuyển tới gần cửa, nói vào trong điện thoại: “Lương Dật, nửa đêm rồi cậu tìm tôi làm gì?” Bởi vì sợ hãi, giọng tôi hơi run run.
“Mở cửa đã rồi nói. Hiện tại em chỉ có thể tin tưởng hai người.” Cậu tin tưởng tôi nhưng tôi còn chưa tin cậu đâu! Lòng tôi thầm mắng, nhưng sự sợ hãi khiến tôi nói không ra lời. Khu nhà này vốn cũ kĩ cho nên trên cửa đều không có mắt mèo, tôi không nhìn được ra bên ngoài. Nhưng cho dù thật sự có mắt mèo thì lúc này tôi cũng không dám đi xem.
“Bây giờ… đã quá muộn, không tiện lắm.”
“Chính bởi vì đã quá muộn nên em mới đến tìm hai người!” Cậu ta bắt đầu không kiên nhẫn, gõ vài cái lên cánh cửa, sau đó nói: “Là nhà này phải không?”
Hóa ra cậu ta cũng chưa biết chúng tôi ở nhà nào. Lần trước cậu ta đưa tôi về có thấy tôi đi lên lầu, nhưng dù vậy cũng không xác định được chắc chắn là nhà nào nên mới gọi điện bảo tôi mở cửa.
Tôi đứng ở rất gần cánh cửa, cửa đột nhiên bị đập như vậy khiến tôi giật mình hoảng hốt. Tay nắm chặt điện thoại đè lên ngực. Tôi có thể cảm giác được tốc độ trái tim đập, nó đang đập thình thịch liên hồi như muốn nhảy ra ngoài.
Tôi thở mạnh một cái để khiến mình bình tĩnh. Tôi biết cách cửa này tuyệt đối không thể mở, bởi vì tôi không cách nào biết bên kia cánh cửa là người hay quỷ? Là người tốt hay người xấu?
Khi tôi cảm giác trái tim mình đập sắp quá tải thì ngoài cửa truyền đến tiếng của Khúc Thiên: “Lương Dật? Sao cậu lại ở đây?”
Khúc Thiên đã về! Bên ngoài thật sự là Lương Dật. Tôi lại lần nữa thở mạnh một cái, cảm giác rốt cuộc đã có thể an tâm.
Có tiếng chìa khóa mở cửa, Khúc Thiên đi vào, sau đó là Lương Dật. Quả thật mặt Lương Dật khiến tôi ngạc nhiên, bởi vì trên mặt cậu ta có vết bầm tím, khóe môi bị rách, thậm chí mũi còn dính máu.
Trên cánh tay hở ra cũng có vết tím bầm, đồng thời tư thế đi của cậu ta cũng không bình thường, hẳn một bên đang đau.
“Cậu… sao lại thành như này?” Tôi giật mình.
Lương Dật đi tới ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, tôi hơi há mồm, vốn định bảo cậu ta đừng ngồi chỗ đó, ghế sô pha đó vốn là nơi chuyên dùng để đặt thi thể của Khúc Thiên, ngày bình thường tôi cũng không hề chạm tới.
Nhưng lúc này tôi không thể nói chuyện này ra được.
Sau khi cậu ta ngồi xuống, liền nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế sô pha, bộ dáng rất mệt mỏi nói: “Ba em đánh.”
Cậu ta đưa tin kia lên Weibo, có lẽ lấy quyền lực của ba cậu ta muốn điều tra ra thì cũng không khó. Chuyện lớn như vậy không đánh chết đứa con trai này đã là không tồi.
Khúc Thiên nói khẽ với tôi: “Em ở với cậu ta, anh đi tắm.”
Khi anh ấy tới gần, tôi cũng ngửi được mùi rượu từ người anh ấy, cau mày gật gật đầu. Nhìn Khúc Thiên đi vào phòng tắm rồi tôi mới cầm một ít thuốc đi về phía Lương Dật. Có điều tôi không ngồi lên ghế sô pha mà lấy chiếc ghế bàn máy tính từ phòng ngủ ra ngồi.
“Ba cậu nặng tay như vậy?”
“Đứa con riêng của ông ấy cũng ở đó, ông ấy đánh là để đứa con riêng thấy. Hừ, còn đuổi em ra khỏi cửa. Đời này ông ta đừng mong em trở về. Ông ta mà chết thì cứ để đứa con riêng kia khuân quan tài đi.”
Tôi nhíu mi, Ngụy Hoa ở đó? Nếu là Ngụy Hoa ra tay thì có lẽ Lương Dật đã mất mạng. Ba cậu ta ra tay thì cũng chỉ đánh bầm tím mà thôi. Tôi nghĩ liệu có phải do Lương Canh sợ Ngụy Hoa ra tay với Lương Dật cho nên mới tự mình đánh cậu ta một trận rồi đuổi ra khỏi nhà không?
Tôi không có mặt ở đó, tôi cũng không biết đối với Lương Canh mà nói thì con trai ông ta và Ngụy Hoa ai quan trong hơn. Những điều này chỉ là suy đoán của tôi mà thôi. Tôi không đem suy đoán này nói với Lương Dật. Đối với cậu ta tôi vẫn có chút đề phòng trong lòng. Sau khi bôi thuốc cho cậu ta, Khúc Thiên cũng tắm xong đi ra. Trước kia lúc này Khúc Thiên sẽ nằm xuống ghế sô pha, sau đó Sầm Tổ Hàng sẽ vào phòng.
Nhưng hiện tại, sô pha đã bị Lương Dật chiếm cứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...