Khi tôi đi tới rặng cây kia, Khúc Thiên đã chờ ở đó. Trên người anh ấy thậm chí vẫn còn mặc bộ đồ vừa rồi chơi bóng rổ, cứ như vậy ngồi trên khối đá, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì.
Tôi đến gần anh ấy, anh ấy cảm giác được mà ngẩng đầu nhìn về phía tôi, đồng thời nhìn Đàm Thiến đang ăn kem chờ tôi cách đó không xa, nhíu nhíu mi.
Tôi giải thích: “Trước đó em đã hẹn Đàm Thiến cùng đi ăn cơm.”
Khúc Thiên nhỏ giọng nói: “Sao tối hôm qua em lại ở cùng Lương Dật? Bọn em đã nói gì?”
Rốt cuộc anh ấy cũng nhớ tới mà hỏi tôi chuyện này, tôi thật không biết mình nên vui vẻ hay nên thương tâm. Tôi đang định kể lại chuyện từ lúc Kim Tử tìm gặp tôi, vừa hé miệng còn chưa kịp nói ra thì anh ấy đã tiếp tục lên tiếng: “Em biết hắn là con trai Lương Canh không? Em biết vừa rồi hắn nói gì với anh không? Hắn gọi anh là Sầm Tổ Hàng! Sao hắn lại biết cái tên này? Sao hắn lại biết anh chính là Sầm Tổ Hàng?”
“Anh nghi ngờ em?” Tôi theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng sau khi nói xong câu này lại chột dạ mà cúi đầu. Lương Dật biết cái tên Sầm Tổ Hàng này chắc chắn là vì tôi. Tối hôm qua lúc nôn nóng tới phát điên, tôi đã ở trong con hẻm kia lớn tiếng gọi tên Sầm Tổ Hàng. Lương Dật ban đầu hỏi tôi có phải là đi tìm Khúc Thiên không, tôi đã gật đầu khẳng định. Nhưng sau đó lại gọi tên Sầm Tổ Hàng. Hơn nữa Khúc Thiên cùng Lương Dật xem như lớn lên với nhau từ nhỏ, tuy rằng kém nhau vài tuổi nhưng cũng là hàng xóm, hẳn nhiên sẽ tương đối thân thuộc. Không chừng cậu ta có thể nhận ra Khúc Thiên hiện tại không phải Khúc Thiên thật sự. Hơn nữa biểu hiện tối hôm qua của tôi, hẳn cậu ta sẽ nghi ngờ Khúc Thiên chính là Sầm Tổ Hàng.
Khúc Thiên cũng chất vấn: “Anh không nên nghi ngờ em sao? Vương Khả Nhân! Em là vợ Minh hôn của anh! Kim Tử Linh Tử đều đáng tin hơn em!”
“Em…” Tôi cũng không biết phải giải thích thế nào, lần này quả thật do tôi làm bại lộ.
Nhưng tôi cũng không nghĩ sẽ bị anh ấy chất vấn như vậy, không nghĩ anh ấy dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi. Cho nên tôi chọn lựa xoay người rời đi, lảng tránh tất cả mọi thứ.
Khi tôi vừa xoay người, anh ấy đột nhiên nắm lấy tay tôi kéo lại, đồng thời ôm chặt tôi vào lòng, hôn lên môi tôi.
Tôi kinh sợ, tuy rằng tôi và Sầm Tổ Hàng từng thân mật hơn nhiều, nhưng anh ấy rất ít khi dùng thân thể Khúc Thiên để làm loại chuyện này.
Khi tôi còn đang kinh ngạc, anh ấy ở trong miệng tôi, nói nhỏ: “Lương Dật đang nhìn từ bên kia!”
Vì sao lại là Lương Dật? Cậu ta đang theo dõi chúng tôi sao? Mục đích của cậu ta là gì?
Một hồi lâu, Sầm Tổ Hàng buông tôi ra, trong mắt không có chút ấm áp mà lạnh nhạt nhìn chỗ nào đó phía sau tôi. Anh ấy đang nhìn xem Lương Dật đã rời đi hay chưa. Đột nhiên tôi cảm thấy, hóa ra tôi chỉ thật sự là thứ để chứng minh thân phận của anh ấy mà thôi. Tình cảm của anh ấy dành cho tôi cùng lắm chỉ là một kẻ thay thế. Chờ đến khi anh ấy tìm được Sầm Mai, chờ sau khi anh ấy báo thù được cho mấy trăm mạng người Sầm gia, có phải anh ấy sẽ ném tôi sang một bên không?
Tôi cười đau khổ, dùng mu bàn tay lau khóe môi, âm thầm ghê tởm xoay người rời đi.
Khúc Thiên không giữ tôi lại, không nói gì, cứ như vậy nhìn tôi rời đi. Khi tôi tới gần Đàm Thiến, Đàm Thiến mãn nhãn nhìn cảnh tình nồng trước mắt, nói: “Hôn nha, hôn nha.”
Tôi cười đau khổ, cô ấy không thấy được ánh mắt lạnh như băng kia của Khúc Thiên, cái hôn môi kia chỉ để che dấu mà thôi.
Bữa cơm này, tôi mời khách. Bởi vì tâm tình không tốt, tôi đưa Đàm Thiến vào nội thành, ngồi trong một góc quán ăn nhìn người đến người đi, ăn không thấy vô.
Đàm Thiến sau khi ăn uống thỏa thích, mới nói: “Hôm nay cậu làm sao thế? Có mâu thuẫn với Khúc Thiên? Không phải hai người vừa rồi còn thân mật sao?”
“Có lẽ anh ấy không yêu mình.” Tôi nhỏ giọng nói, “Kỳ thật mình vẫn luôn biết rằng anh ấy không có khả năng sẽ yêu mình. Chờ đến khi hoàn thành chuyện của mình, anh ấy sẽ rời đi.”
“Cậu nói ai? Khúc Thiên? Không phải các cậu tốt nghiệp là sẽ kết hôn sao?”
Tôi lại cười đau khổ, điều này cơ bản là không có khả năng, số phận của tôi đã định cả đời này không thể kết hôn. Không phải bọn họ đã nói, kết cục Minh hôn được ghi lại chỉ có hai khả năng đó sao? Đó chính là tự sát hoặc sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Tôi có thể chết già đã là không tồi rồi.
Nếu đã ăn xong, chúng tôi cũng ra khỏi quán ăn.
Sau khi ra ngoài, nhìn dòng xe cộ tới tới lui lui, còn có tòa cao ốc nhòn nhọn ở bên kia, tôi đột nhiên nghĩ tới Ngũ hành hỏa. Không phải đó chính là Ngũ hành trận cùng Mai nhi sát tôi tìm trên bản đồ đó sao?
Tôi do dự một chút, kéo tay Đàm Thiến, nói: “Đi qua bên kia xem một chút đi.”
“Xem cái gì? Bên đó có gì đẹp, bên đó cũng không phải chợ đêm.”
“Đi đi, đi xem sao.”
Tôi kéo Đàm Thiến đi về phía Ngũ hành trận bên kia. Kỳ thật với những kiến trúc phong thủy kiểu rộng lớn như này, dùng bản đồ vệ tinh sẽ tương đối dễ tìm. Đi ở trên đường phố này nhìn sẽ khó có thể nhận ra được đó là Ngũ hành trận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...