Chap 17:
Mathew cầm thực đơn gọi đồ ăn, cậu nhìn tôi mỉm cười ngây thơ vô tội nhưng lại biến mất ngay tức thì, tay móc ra túi đưa cho tôi một cái phong bì lớn.
-Có vẻ như nói sao nhỉ? Thôi, với thể loại kinh dị như bà thì … tôi cố làm bớt kinh dị rồi đó
-Làm sao vậy?_ Tôi cười hiền hiền nhận lấy, cả người hồi hộp mở ra
Hồ sơ phạm nhân:
Tên: Jonathan Phillip Mars Tuổi: Ko rõ
Phạm tội: Giết 1005 người bằng nhiều hình thức ghê rợn khác nhau
Tuyên án: Tử hình
Hình ảnh về hắn này như hình chụp lén hắn đang bước vào chiếc xe hơi cổ điển, thậm chí nó không làm giảm vẻ rạng ngời 1quý ông vốn có của hắn.
Tôi càng lật sang trang khác là nhiều bài báo nói về hắn. Đúng là hắn không nói đối, hắn không hề thực hiện hành vi cưỡng hiếp nào cả. Tất cả 1005 người này đa số là đàn ông, tôi không thấy đàn bà hay cô gái nào cả, khoan, có 1 vụ.
-Cưỡng hiếp?_ Tôi hỏi Mathew
-Ừ, tên giết người này chỉ thực hiện hành vi cưỡng hiếp có 1 lần, được mọi người mệnh danh là kẻ giết người giữ trinh phụ nữ giỏi nhất thế giới đấy_ Mathew ca thán về Jonathan
Tôi lại lảm nhảm, giữ trinh phụ nữ, khì khì.
-Cô này là ai vậy?
-Julie, họ thì không có, nghe nói cô ta bị giết vào đêm trăng tròn.
Ok, hiểu mọi chuyện rồi ha!
Hình ảnh máu me dường như ngập cả từ báo. Tôi muốn buồn nôn với những hình ảnh này nhưng nếu muốn chữa bệnh cho hắn thì tôi phải có nhiệm vụ tìm hiểu bệnh nhân của mình.
-Đây là tất cả?_ Tôi giớ ra
Mathew cầm tay tôi đặt xuống, lo sợ nhìn Lucas dặn dò tôi
-Này, có trẻ dưới vị thành niên đấy, đừng để cho nó thấy
-Ôi, xin lỗi_ Tôi cất tài liệu vào phong bì
-Đấy là tất cả rồi!
Mathew nhìn vẻ mặt của tôi hơi hốt hoảng nên hơi lo lắng.
Jonathan ngồi bên cạnh nhìn hai người họ nói chuyện mà không cho hắn biết làm hắn hơi bứt rứt khó chịu, hắn đành lên tiếng.
-Mọi người đang nói chuyện gì vậy?
Tôi giả vờ làm không mặt không có gì xảy ra để trấn an Lucas, lòng như đang muốn hét lên và tại sao mình lại tặng “ zin” cho hắn thay vì mấy người khác nhỉ? Bây giờ lại chui đầu vào rọ rồi mắc bẫy. Nhưng mình chỉ cần chữa cho hắn thôi rồi ra khỏi nơi đó là xong.
Phục vụ mang đồ ăn đến, mọi người vui vẻ nhận lấy đồ ăn. Tôi gọi cho Lucas phần bít tết. Tôi lại thấy nhóc cắt bít tết không như mấy đứa tôi gặp, nhẹ nhàng thanh tao cắt từ từ nhưng hình như bàn tay nhỏ xíu không chịu nghe lời. Tôi đành phải cắt giúp nhóc vậy.
Jonathan ơi Jonathan à, tại sao mày lại quê thế này. Tại sao mày lại không biết cắt thịt mà để cho cô gái trong lòng cắt vậy. Cắt đại trái tim tôi luôn đi cô gái ơi!
“There's loving in your eyes
That pulls me closer
It's so subtle, I'm in trouble
But I'd love to be in trouble with you”
Hai chúng tôi chào tạm biệt Mathew, tôi lái xe nhẹ nhàng để cho nhóc Lucas dễ ngủ ấy mà. Nhìn nhóc ngủ ngon ghê. Tôi lái xe vào gara rồi khó khăn nhất là phải bế thằng nhóc này vào khách sạn.
Tôi thấy Layla ok, không tiện nói, đang ngồi hôn ai đó ở sảnh của khách sạn tiện thể nháy mắt với tôi. Tôi bước vào thang máy thì thấy Ingrid đang hôn một người phụ nữ lạ khác. Tôi ngại ngùng đóng cửa thang máy lại, cả người mệt bơ phờ phải bế tên nhóc Lucas, nặng nhọc nghĩ đến cầu thang.
“ Rầm”
Tôi dùng chân đạp cửa, khổ sở phải lết tầng lầu đến tầng thứ 4 trời ạ. Tôi cuối cùng cũng đến phòng tôi, ném thằng nhóc lên giường, bẻ người cho thẳng. Tôi không chắc nhìn nó như thế này mà cân nặng. Thôi, tạm bỏ qua đi
Tôi dường như cũng đuối với chính mình rồi, tôi nằm trên giường bên cạnh nhóc Lucas nhìn nó thở mà nhịn chịu không được, tôi cũng dần dần nhắm mắt lại mà tai cứ văng vảng lời của Mathew
“ Ừ, tên giết người này chỉ thực hiện hành vi cưỡng hiếp có 1 lần, được mọi người mệnh danh là kẻ giết người giữ trinh phụ nữ giỏi nhất thế giới đấy”
Trong giấc mơ của tôi, tôi thấy tên hề lại hát bài hát đó, cả người tôi lại không cử động được, tên hề tiến đến lại gần tôi và con dao sắc nhọn đầy máu của cha mẹ tôi và chuẩn bị đâm tôi… Tôi thấy mình bơ vơ ở trại mồ côi và bị gọi là kẻ giết người, bị chà đạp, tôi thấy tôi đang ở trong góc phòng tối với chi chít vết thương.
-Suỵt, ngủ đi
Dường như có tiếng người an ủi vỗ về tôi, giọng nói lạnh lẽo nhưng dường như nó kéo tôi khỏi giấc mơ cay nghiệt đó. Tôi không thấy lạnh, tôi chỉ thấy ấm áp khi ở bên người đó, tôi thấy người đó ôm tôi và cho tôi tựa vào ngực. Đây chỉ là giấc mơ phải không? Nếu là giấc mơ, xin chúa, xin đừng cho con thức dậy.
Tôi thấy mình cảm thấy mình bị nghẹt thở, không thể thở được, dường như môi tôi đang bị ai chiếm lấy hay là tôi đang mơ về cảnh xuân?
Cả người tôi trở nên nóng rực, dường như có ai đang xoa nắn bộ ngực của tôi, cổ tôi thì dường như có cảm giác dường như bị ai tóm lấy và thưởng thức lấy nó.
Tôi đau đớn rên lên thảm thiết nhưng có giọng nói an ủi tôi nói tôi bình tĩnh lại. Phần dưới của tôi hình như bị ai đâm vào, cọ xát vào nó, không ngại ngần chà đạp nó.
-A…A…ư_ Tiếng tôi rên lên trong vô thức
-Cứ rên thoải mái đi, tôi yêu em Carol, làm sao tôi có thể nói với em đây.
-Cứu tôi với…
Chỉ là cảnh xuân phải không, người tôi không có chút sức lực nào để mở mắt, chỉ cảm nhận được sự vuốt ve nóng bỏng quanh bầu ngực và sự đâm mạnh mẽ thô bạo, to lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...