Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 93: Chín mươi ba đồng tiền

 
Sau khi tắt điện thoại, Bắc Bắc vịn vào tường từ từ ngồi xuống. 
 
Đúng rồi, như vậy mới giải thích rõ ràng tất cả. Tại sao vào lúc đám người Đồng Xuân ức hiếp cô, người kia không giúp cô, để bọn họ tùy ý bắt nạt cô. Tại sao khi cô gặp nguy hiểm, người đó chỉ muốn thuyết phục cô lấy chồng. Khi vừa mới tự sát tỉnh dậy, cũng không có nửa câu quan tâm thân thiết, giống như chẳng hề để ý đến cô. 

 
Cũng giải thích rõ, người đó tại sao không bằng lòng nói mẹ ruột của cô là ai. Bởi vì có thể ngay cả bản thân ông ta cũng không biết hoặc là biết nhưng người đó đã cắm sừng ông ta. 
 
Bắc Bắc ngồi trong góc phòng, ôm đầu gối vùi đầu xuống. 
 
Cô rất muốn khóc nhưng lại không khóc ra được. Bắc Bắc cũng là một người kiên cường, cô rất không muốn để người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Có thể nói là mạnh mẽ, cũng có thể nói chính là lòng tự trọng cao. 
 
Nói tóm lại, cô muốn luôn thể hiện bản thân mạnh mẽ, tích cực, lạc quan cho người khác nhìn. 
 
Nhưng bây giờ, cô dường như có chút không kiềm được. Những cảm xúc chất chứa bên trong nháy mắt muốn bộc phát ra. Cô có chút vui mừng nhưng đồng thời lại cảm thấy đau khổ. 
 
May mắn bản thân không phải người nhà họ Đồng, nguyên nhân người đó không tốt với cô đã phơi bày rồi. Nhưng đồng thời không may bây giờ cô là một người đến cha mẹ là ai cũng không biết, giống như ở kiếp trước, cô không cha không mẹ, là một đứa trẻ mồ côi. 
 
Bắc Bắc vùi đầu ngồi nguyên một chỗ rất lâu. Chắc thấy Bắc Bắc thật lâu không vào, Triệu Manh Manh đi ra ngoài tìm người. Khi nhìn thấy Bắc Bắc ngồi trên mặt đất, cô hét to: "Bắc Bắc."
 

Nháy mắt, người trong phòng họp đều chạy ra hết. 
 
Triệu Manh Manh chạy đến bên cạnh Bắc Bắc, muốn đỡ người đứng dậy nhưng dùng lực mà Bắc Bắc cũng không hề nhúc nhích. 
 
"Đừng kéo em. Để em yên tĩnh." Giọng nói của cô khàn khàn, từ đầu gối phát ra. 
 
Manh Manh ngẩn người, sốt ruột hỏi: "Sao vậy? Bắc Bắc, em nói chuyện đi, đừng như vậy. Em như vậy thì chị cũng buồn lắm."

 
Bắc Bắc 'vâng' một tiếng, im lặng một lúc lâu rồi cô mới ngẩng đầu lên nhìn Triệu Manh Manh: "Manh Manh." Đôi mắt cô đo đỏ, rõ ràng là dấu vết của việc cô đã khóc. 
 
Triệu Manh Manh ôm cô, khẽ nói: "Sao thế, em nói đi."
 
Bắc Bắc lắc đầu, ho khan hai tiếng: "Chân em tê rồi, đỡ em vào văn phòng."
 
"Được được được. Chị đỡ em."
 
Bắc Bắc quay về phòng nghỉ của mình, Trần Tĩnh và Triệu Manh Manh đều ở trong phòng với cô. 
 
Sau một lúc, tinh thần của Bắc Bắc đã ổn định, cô nhìn Trần Tĩnh nói: "Em có điện thoại giải quyết, lát nữa bên phía Chu Thịnh sẽ thông báo cho giám đốc bộ phận quan hệ xã hội."
 
Trần Tĩnh sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô: "Vừa rồi em khóc là vì chuyện này?"
 
Bắc Bắc mím môi, nói nhỏ: "Nghe được một việc từng hoài nghi nhưng chưa bao giờ nghĩ nó lại là sự thật."
 
Hai người ngẩn ra, liếc nhìn nhau rồi lại nhìn Bắc Bắc.
 
"Không tiện nói phải không?"
 
Bắc Bắc cười khổ lắc đầu: "Có gì mà không tiện. Em không nói cho mọi người thì lát nữa cũng sẽ biết thôi."
 
"Vậy là?" Manh Manh hiếu kỳ nhìn Bắc Bắc. Lúc này, không phải Manh Manh không quan tâm đến những tin tức kia, thật sự đối với Manh Manh mà nói, phản ứng vừa rồi của Bắc Bắc khiến người ta cảm thấy quá bất ngờ. Bắc Bắc không phải kiểu người thích khóc nhưng vừa rồi khóc thật sự đã dọa Manh Manh. 
 
Bắc Bắc cúi đầu, nói chuyện cô vừa biết. Nói xong, cô nhìn Trần Tĩnh rất bình tĩnh nói: "Lát nữa Chu Thịnh sẽ thông báo cho giám đốc bộ phận quan hệ xã hội, chuyện này cứ giải quyết như vậy."
 
Trần Tĩnh mở miệng, còn chưa kịp an ủi Bắc Bắc thì cô đã bình tĩnh lại, thậm chí giải quyết chuyện này như thế nào cũng nói rõ ràng. 
 

Nhất thời, ba người trong phòng ngủ đều im lặng nhìn người còn lại. 
 
Sau đó, Trần Tĩnh thở dài nói: "Quyết định làm như vậy sao? Hay là tạm thời không tung tin tức này, thật ra chúng ta còn có biện pháp giải quyết khác mà."
 
Bắc Bắc trầm mặc giây lát rồi lắc đầu nói: "Em sao cũng được, xem quyết định của mọi người rồi."
 
Cô không biết nên nói thế nào, nếu như công bố ra ngoài thì có thể giải quyết nhanh nhất vấn đề mà bây giờ cô đang gặp phải. Tuy nhiên, ơn nuôi dưỡng của nhà họ Đồng, dù có thể nói là không đáng kể, nhưng cuối cùng Bắc Bắc vẫn không thể nhẫn tâm. 
 
Vì vậy, vừa rồi nói chuyện điện thoại với Chu Thịnh, cô cũng không nói đồng ý, chỉ nói để bọn họ bàn tán, bản thân cô không tham gia. 
 
Tóm lại, cô nghe ý của Chu Thịnh là có thể công khai, đối với Bắc Bắc mà nói là biện pháp giải quyết nhanh nhất. Hoặc là công khai mối quan hệ giữa cô và nhà họ Đồng, hoặc là công khai mối quan hệ giữa cô và Chu Thịnh trước. 
 
Tuy nhiên, Bắc Bắc từ chối lời đề nghị sau. Cô không thể công khai chuyện của cô và Chu Thịnh trong thời gian này, khiến anh bị cư dân mạng mắng chửi chuyện mẹ vợ của anh mua chuộc người đến giết anh, đặt trên người ai cũng có thể nói, có thể bàn được. Hơn nữa là các fan quá khích, Bắc Bắc không thể mạo hiểm, cũng không thể để Chu Thịnh bị kéo vào lúc này. 
 
Cô nhìn Trần Tĩnh, nghĩ ngợi rồi nói: "Cái nào yêu cầu hủy thì cứ hủy đi, không sao cả."
 
Trần Tĩnh hiểu: "Ừm."
 
Ngẫm nghĩ, Bắc Bắc lại nói: "Phía đoàn làm phim thì sao? Có thông báo từ chối bấm máy không?"
 
Trần Tĩnh lắc đầu: "Không. Chuyện phía bên đó em đừng lo, đạo diễn đều là người giữ chữ tín."
 
"Vâng." Bắc Bắc trầm ngâm giây lát rồi nhìn Trần Tĩnh hỏi: "Nếu như em không ra mặt giải thích thì chuyện này cuối cùng sẽ như thế nào?"
 
Trần Tĩnh nhăn mày nghĩ: "Thật ra cũng chẳng thế nào cả. Cộng đồng mạng chửi đủ rồi thì sẽ tự nhiên im lặng. Theo thời gian, chuyện này cũng từ từ lắng xuống."
 
Nghe vậy, đôi mắt Bắc Bắc sáng lên: "Vậy em không giải thích có được không?"
 

Trần Tĩnh còn chưa trả lời thì tiếng người đàn ông từ bên ngoài vang lên: "Không được." Chu Thịnh đẩy cửa đi vào, nhìn Bắc Bắc nói: "Phải giải thích."
 
Bắc Bắc cau mày nhìn anh: "Chu Thịnh."
 
Chu Thịnh 'ừm' một tiếng, nhìn Trần Tĩnh và Triệu Manh Manh ở bên rồi nói: "Tôi và Bắc Bắc cần nói chuyện."
 
Hai người đi ra ngoài, trong phòng nghỉ chỉ còn lại Bắc Bắc và Chu Thịnh. 
 
Chu Thịnh xoay người ngồi xuống trước mặt Bắc Bắc, duỗi tay lau giọt nước mắt còn sót lại trên mắt cô, cúi đầu hôn: "Xin lỗi em."
 
Bắc Bắc vươn tay ôm lấy anh, cúi đầu nhìn Chu Thịnh đang ngồi trước mặt: "Vừa cúp điện thoại là anh đến đây sao?"
 
"Ừm." Chu Thịnh chăm chú nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: "Ổn không?"
 
Bắc Bắc gật đầu, từ từ ôm lấy anh rồi nói: "Chu Thịnh, cha mẹ em là ai em cũng không biết, có phải là hơi thất bại không?"
 
Chu Thịnh vỗ lưng cô, khẽ nói: "Sao lại thất bại. Đây chẳng phải lỗi của em. Vợ à, em đừng sốt ruột, chuyện này rồi có một ngày sẽ sáng tỏ, anh sẽ không để em chờ lâu."
 
Bắc Bắc dịu dàng nói: "Em biết nhưng em vẫn lo lắng."
 
Chu Thịnh dỗ cô, dỗ không biết bao lâu thì Bắc Bắc mới xem như không tự nghi ngờ bản thân nữa. 
 
"Em không muốn để mọi người biết mình không phải con gái nhà họ Đồng sao?"
 
Bắc Bắc gật đầu: "Vâng." Cô nhìn đôi mắt thâm sâu của Chu Thịnh, nghĩ rồi nói: "Nhà họ Đồng thật sự luôn không tốt với em. Tính cách bản thân em cũng lạnh lùng, nhưng không thể phủ nhận nhà họ Đồng đã nuôi dưỡng em hai mươi năm, ít nhất vấn đề ăn ở cũng không tệ bạc."
 
Mặc dù những chuyện khác đều không tốt, Bắc Bắc cũng cực kỳ ghét những người nhà họ Đồng nhưng mà chuyện nhà họ Đồng từng làm, dù tốt dù xấu cô đều ghi nhớ. 
 
Chuyện nuôi dưỡng cô hai mươi năm, cô không thể phủ nhận, cũng không quên được. Ngược lại, bây giờ cũng không thể công khai nói từ bỏ mối quan hệ với nhà họ Đồng, cho dù phải nói rõ ràng, Bắc Bắc cũng không muốn trước mặt mọi người nói chuyện này ra. 
 
Sau khi nghe Bắc Bắc nói hết, Chu Thịnh cũng đại khái hiểu cách nghĩ của cô. 
 
Suy nghĩ giây lát, Chu Thịnh nói nhỏ: "Có thể không công khai tin này nhưng thứ nước bẩn kia trên người em phải rửa sạch."
 

"Rửa thế nào?"
 
Chu Thịnh bật cười, vuốt đầu cô: "Tin tưởng năng lực của chồng em, được chứ?"
 
Bắc Bắc nín khóc mà cười, ôm Chu Thịnh nói: "Được."
 
Cô tin tưởng anh, tin tưởng từ tận đáy lòng. 
 
--
 
Cả một buổi chiều, mọi người đều phải họp khẩn cấp. Đến chập tối, cuối cùng cũng bàn bạc xong hướng giải quyết. 
 
Từ công ty điện ảnh Mộ Bắc ra mặt trước tiên, nói rõ tình hình cụ thể, thậm chí kêu gọi cộng đồng mạng đừng vì sai lầm của một người mà liên đới đến người khác, tất cả những việc bà Đồng đã làm, Bắc Bắc vô tội. 
 
Mà những đạo diễn, diễn viên đã từng hợp tác với Bắc Bắc cũng lần lượt nói thay cô. Cô vào đoàn quay phim chưa hề nhận bất cứ sự giúp đỡ nào của người nhà họ Đồng, huống hồ sản nghiệp nhà họ Đồng cũng không nhắc đến việc đầu tư vào phim ảnh. 
 
Tin tức công ty vừa công bố ra liền có không ít cư mạng nói giúp cho Bắc Bắc. Thậm chí còn có người xưng là bạn học của Bắc Bắc, nói nhà họ Đồng vẫn luôn đối xử tệ với Bắc Bắc như thế nào, ngay cả đoạn nói chuyện của cô ấy và Bắc Bắc cũng đưa ra. Hành động này khiến Bắc Bắc thật sự hết hồn. 
 
Cô nhìn Chu Thịnh: "Anh liên lạc với Tiểu Ngư?"
 
Chu Thịnh lắc đầu: "Anh không." Anh biết lòng tự trọng của Bắc Bắc, làm sao có thể nói chuyện này ra chứ. 
 
Bắc Bắc kinh ngạc nhìn những screenshot cuộc nói chuyện của Tiểu Ngư, đó là khi nhà họ Đồng ép cô thôi học, cô và Tiểu Ngư cùng mắng chửi, rất rõ ràng. Còn có những bạn học trước đây ở lớp hội họa cũng sôi nổi nói giúp cô. 
 
Chuyện liên quan đến việc người nhà ép thôi học, ngay cả thầy cô giáo cũng không ít người biết được. 
 
Tin tức này vừa xuất hiện, trong nháy mắt hướng dư luận liền thay đổi, từ mắng chửi Bắc Bắc chuyển thành thái độ đau lòng vì cô. 
 
. . . . . . . .
 
Rất nhiều bình luận, toàn bộ biến thành an ủi Bắc Bắc. Cô đọc được rồi xem như không thấy mà tắt máy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận