Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 89: Tám mươi chín đồng tiền
 
Tin tức được phóng viên đăng bài gần như ngay lập tức, Bắc Bắc thấy trong bài báo còn đính kèm cả ảnh chụp dáng vẻ chật vật của mẹ Đồng và ảnh chụp cảnh bà ta bị cảnh sát còng tay đưa đi, hình ảnh vô cùng rõ ràng.
 
Tiêu đề của bài báo cũng rất thu hút người đọc.

 
#Phu nhân xí nghiệp Đồng thị bị bắt, thực hư ra sao#
 
Cư dân mạng nháy mắt đã hóng xong thị phi của các xí nghiệp. Tuy kiểu tin này không có sức ảnh hưởng bằng các ngôi sao, song không thể không nói, nó vẫn được chú ý bởi rất nhiều người. 
 
Bắc Bắc nghiêm túc đọc hết rồi ngước mắt nhìn Chu Thịnh: "Thật sao?"
 
Chu Thịnh gật đầu: "Ừ, ngày mai cổ phiếu của Đồng thị chắc chắn sẽ giảm mạnh."
 
Bắc Bắc hiểu ra, cô không rành rọt về chuyện giữa các công ty, nhưng cũng nghe sơ qua về giá cổ phiếu.
 
"Vậy nên anh chuẩn bị ngày mai sẵn sàng thu mua à?"
 
"Thu mua cổ phiếu lẻ trước đã, những cái khác thì tính sau.." Dừng một chút, Chu Thịnh nhìn Bắc Bắc: "Để bụng anh làm thế không?"
 

Bắc Bắc nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: "Xét việc công, anh làm gì em cũng ủng hộ, nhưng nếu xét việc tư thì em không biết." Bắc Bắc cười cười nhìn Chu Thịnh, hỏi: "Có phải anh thấy em rất máu lạnh không?"
 
Chu Thịnh buồn cười nhìn cô, "Không đâu."
 
Anh gằn từng chữ phân tích cho cô: "Sao phải cảm thấy em máu lạnh, nếu em máu lạnh, anh còn có thể quá đáng hơn nữa đấy.
 
Trong những chuyện như thế này, phương diện làm ăn, kẻ yếu tất bị loại bỏ. Dạo gần đây, hạng mục nào do Đồng thị bỏ vốn đầu tư cũng xảy ra vấn đề, phương hướng giải quyết cũng mắc sai lầm lớn, vậy nên dù Chu Thịnh không thu mua thì cũng sẽ có công ty khác nuốt sạch một xí nghiệp đang lung lay sắp đổ này. 
 
Chẳng qua là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
 

Về phần nguyên do khiến Chu Thịnh muốn thâu tóm Đồng thị thì đúng là anh cũng có tư tâm vì Bắc Bắc thật. Song, tạm thời anh chưa thể để cô biết, nhưng cho dù Bắc Bắc hiểu cho anh hay không, Chu Thịnh vẫn phải làm chuyện này. 
 
Hiển nhiên, vợ của Chu Thịnh vẫn khá hiểu chồng mình.
 
Hai người nhìn nhau cười, Bắc Bắc khẽ nói: "Không bàn chuyện này nữa nhé. Em thấy có vẻ như thân phận của em chắc không giấu nổi nữa rồi."
 
Chu Thịnh gật đầu: "Anh cũng đang lo về chuyện này đây. Em thấy thế nào?"
 
Nhà họ Đồng xảy ra chuyện thế này, chắc chắn không có chuyện trên mạng không lộ ra chút thông tin gì về thân phận của Bắc Bắc, dù thế nào cũng sẽ có người biết và có người nói ra tin này mà thôi. 
 
"Em nghĩ nhóm Đồng Xuân có nói ra không?"
 
Bắc Bắc nghĩ nghĩ nói: "Chưa chắc." Trước kia bởi vì họ đã biết cô không phải con ruột của nhà họ Đồng nên chưa bao giờ chấp nhận cô, thậm chí còn coi Bắc Bắc là kẻ thù. Vậy nên khi ra ngoài, bốn người không một ai nhắc đến em gái trong nhà tên gì, trông thế nào, thậm chí có người còn chẳng biết nhà họ Đồng còn một cô con gái út. 
 
Nên những ai biết hoặc hơi quen với Bắc Bắc thì mới có thể biết, còn những phu nhân trong giới thượng lưu và rất nhiều người trong giới kinh doanh lại không biết gì.
 
Trong nhà họ Đồng, Bắc Bắc là một người đã bị quên lãng, không ai thèm để ý tới cô, cũng chẳng ai chủ động nói tới cô, giới thiệu cô làm quen với những người khác. Chuyện này, Bắc Bắc vô cùng rõ ràng.
 
Nhưng hiện giờ . . cô cũng không nắm chắc.
 
Chu Thịnh cũng biết, anh nhìn Bắc Bắc một hồi rồi hạ giọng an ủi: "Đừng nghĩ nhiều quá, binh đến tướng chặn, hơn nữa còn có anh ở đây."
 
Bắc Bắc bật cười, nói với giọng tiêng tiếc: "Thật ra thì em cũng chẳng để ý với việc bị lộ thân phận hay bị lộ chuyện đã kết hôn với anh lắm." Nhìn thẳng vào mắt anh, cô nói tiếp: "Sở dĩ lúc trước em không đồng ý công khai cũng phần đa là vì em cảm thấy anh không thích em, cuộc hôn nhân này của chúng ta không sớm hay muộn cũng sẽ kết thúc ấy mà."
 
Vừa dứt lời, cô đã bị Chu Thịnh phản bác: "Nói bậy bạ gì đó." Anh véo mặt Bắc Bắc, trầm giọng nói: "Chúng ta chắc chắn sẽ không ly hôn."
 
Bắc Bắc vỗ vỗ tay anh, liếc anh một cái: "Ban đầu ai mà biết anh kết hôn với em vì lí do gì chứ." Cô ngẩn ra một lát, vội vàng hỏi: "Từ trước em đã muốn hỏi rồi, sao anh lại muốn kết hôn với em thế?"
 
Chu Thịnh khựng lại, ngờ vực nhìn Bắc Bắc: "Muốn biết à?"
 
Bắc Bắc gật đầu: "Muốn chứ."
 

 Cô thầm thở ra trong lòng, câu hỏi lúc trước vẫn luôn khó mở miệng, giờ bật ra trong nháy mắt, lúc này cô cảm thấy người nhẹ nhõm hẳn sau khi nói ra.
 
Cho dù lý do của Chu Thịnh là gì, dường như cô cũng có thể hiểu và chấp nhận.
 
Chính Bắc Bắc cũng không hiểu được suy nghĩ trong lòng mình rốt cuộc thế nào, tóm lại. . . Cô nghĩ phải biết đáp án cho bằng được, âu cũng xem như cho nguyên chủ Đồng Bắc Bắc cũng như Đồng Bắc Bắc hiện giờ một lời giải thích.
 
Nhưng cô cũng sợ hãi, sợ Chu Thịnh thích nguyên chủ Bắc Bắc, còn cô lại chỉ là người thay thế cho cô ấy.
 
Tóm lại, hai trạng thái cảm xúc đấu đá nhau làm cô cảm thấy khó chịu, vậy nên cô nghĩ rằng: so với việc đoán già đoán non, chi bằng hỏi thẳng ra, lấy được đáp án cho câu hỏi mà mình băn khoăn mãi thì tốt hơn. 
 
Làm vậy, chí ít cũng làm mình an tâm hơn.
 
*
 
Trong lúc trò chuyện, hai người vừa khéo về đến nhà.
 
Chu Thịnh mở cửa, ra hiệu cho Bắc Bắc vào trong: "Về nhà rồi nói."
 
"Ừ."
 
Hai người vào nhà, Bắc Bắc đổi dép xong rồi ngay lập tức ngồi xuống sofa, mắt nhìn chằm chằm Chu Thịnh: "Giờ nói được chưa?"
 
Chu Thịnh bật cười, nhếch môi rồi hỏi: "Vội thế hả?"
 
Bắc Bắc gật đầu: "Hơi hơi."
 
Chu Thịnh khẽ cười, vươn tay xoa tóc cô, hỏi: "Quên anh thật đấy à?"
 
"Hả?" Bắc Bắc khó hiểu nhìn anh, "Quên cái gì cơ? Lúc trước chúng ta có quen nhau à?"
 

Chu Thịnh nhíu mày nhìn cô chằm chằm, rồi cười như không cười làm Bắc Bắc cảm thấy hoảng hốt, không nhịn được thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ hai người họ đã quen từ trước ư? ? ?
 
Bắc Bắc trộm liếc Chu Thịnh, thật sự không nhịn nổi nữa: "Anh nói nhanh đi chứ."
 
Chu Thịnh khựng lại, không cười nữa: "Trước kia chúng ta đã gặp nhau rồi."
 
"Khoan." Bắc Bắc ngắt lời anh, nghiêm túc nhìn Chu Thịnh, đánh giá từ trên xuống một lượt: "Lúc nào cơ?"
 
Vì sao cô chẳng có ấn tượng gì hết nhỉ.
 
Chu Thịnh tằng hắng, gợi ý cho cô: "Thì vào lúc trước khi kết hôn, em có đi xem mắt ấy, chúng ta đã gặp nhau rồi, lúc đó..." Chu Thịnh khụ  khụ, không sắp xếp được từ ngữ để nói sao cho khéo: "Anh cũng đang xem mắt."
 
"Gì cơ?" Bắc Bắc càng là không hiểu ra sao, trợn mắt nhìn Chu Thịnh: "Sao em không nhớ gì?"
 
"Lúc đó em còn mơ mơ màng màng."
 
Bắc Bắc: "? ? ? ? ? Em chịu đấy."
 
Chu Thịnh cười cười, kể lại cho cô. Vì Chu Thịnh lên hot search quá nhiều làm người trong nhà thấy quá phiền, nên bảo anh dẫn bạn gái về nhà, nhưng lần nào cũng bị Chu Thịnh từ chối hết, anh nói mình không có bạn gái. 
 
Mẹ Chu sợ Chu Thịnh không tìm được bạn gái. Dù sao thì cũng chẳng có nhà nào thích con rể dính quá nhiều scandal tình ái như thế, nên quyết định sắp xếp cho Chu Thịnh đi xem mắt. Ngày anh gặp Bắc Bắc là một buổi tối. Hôm ấy dường như cô bị mẹ Đồng lừa đến xem mắt và ăn tối ở một nhà hàng, trùng hợp thay, Chu Thịnh ngồi ngay cạnh cô, anh cũng đến để xem mắt. 
 
Những cô gái xinh đẹp thường thu hút sự chú ý, hơn nữa còn là tổ hợp một thiếu nữ và một người phụ nữ trung niên. Dù mọi người nhỏ giọng thảo luận, Chu Thịnh vẫn nghe được, nên toàn bộ quá trình xem mắt của Bắc Bắc anh đều nghe thấy rõ ràng. Lúc đó, Chu Thịnh vẫn chỉ thấy buồn cười.
 
Nhưng khi nghe về yêu cầu của cô đối với đằng trai, Chu Thịnh chợt nảy ra một ý: liệu rằng chỉ cần anh kết hôn rồi, mẹ anh sẽ không bắt anh xem mắt nữa đúng không? Đương nhiên, khi ấy Chu Thịnh cũng chưa chắc chắn điều gì. 
 
Mãi đến khi sau khi xem mắt xong, hai người không hẹn mà cùng gặp lại nhau ở quán bar.
 
Anh nhìn Bắc Bắc uống hết lon này đến lon khác, rồi chợt tiến lên, sau đó... Bắc Bắc có được người nghe cô giãi bày, cô kể chuyện mình gần đây gặp phải đối tượng xem mắt tệ bạc, kêu mình chỉ muốn tùy tiện tìm một người để kết hôn, rồi còn hỏi Chu Thịnh có đồng ý không.
 
Có thể là do tác dụng mạnh của rượu, khi ấy Chu Thịnh chỉ nghĩ: hay là cứ đồng ý đi, dù sao với anh, kết hôn với ai cũng vậy, anh cũng không có nhiều thì giờ để lãng phí với phụ nữ. Khi ý nghĩ đó chợt nảy ra, Chu Thịnh đồng ý ngay tức thì.
 
Kết quả, hôm sau tỉnh rượu, Bắc Bắc đã quên béng chuyện này .
 
Nhưng Chu Thịnh lại nhớ rõ. Anh sai người điều tra cô để nhanh chóng giải quyết vấn đề của Bắc Bắc, song không ngờ… Cô lại không đồng ý, thậm chí còn tự tử để từ chối làm đám cưới.
 
Tổng kết lại, Chu Thịnh chỉ vì tìm một đối tượng kết hôn mà thôi, hai người không có tình cảm gì trước hôn nhân. Tóm lại, Chu Thịnh thấy cô tuy xinh đẹp nhưng không quấn quýt mình, vì tương lai không cần xem mắt, anh dứt khoát đồng ý luôn.

 
Rồi sau vài lần gặp mặt, Chu Thịnh càng cảm thấy cưới Bắc Bắc về nhà là quyết định đúng đắn. Bởi vì trước khi cưới, hai người cũng hẹn gặp nhau mấy lần, cô lúc nào cũng im lặng không nói gì, không chủ động tìm Chu Thịnh, càng không bám víu lấy anh.
 
Vào lúc đó, Chu Thịnh vô cùng vừa lòng về cô vợ sắp cưới, mãi đến khi cô tự tử, anh mới giật mình cảm thấy người này khang khác. Tiếp đó là những ngày tháng sống chung, tuy rằng hai người không nói gì, Bắc Bắc cũng càng ngày càng yên tĩnh, nhưng Chu Thịnh vẫn khá ân cần săn sóc cô.
 
Chung sống hòa hợp, kết hôn liền thuận theo tự nhiên hơn.
 
Lâu dần, họ từ từ có tình cảm với nhau.
 
Hai người không phải kiểu người sẽ yêu ai ngay từ cái nhìn đầu tiên, tình cảm giữa Bắc Bắc và Chu Thịnh được xem như là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. 
 
Đương nhiên, muốn bén duyên cũng phải có điều kiện tiên quyết - thưởng thức lẫn nhau. Đó là điều không thể phủ nhận. 
 
Bắc Bắc ngây ngẩn cả người sau khi nghe xong, cô hoàn toàn không nhớ rõ chuyện này. Vì xem mắt quá nhiều nên hầu như cô chẳng nhớ rõ ai, ngoại trừ Chu Thịnh thì những người còn lại….xấu như nhau, nên cũng chẳng có ấn tượng gì nhiều. 
 
"Chỉ vì thế mà anh kết hôn với em?"
 
Chu Thịnh nhíu mày, cười cười nói: "Không phải sự thực đã chứng minh lựa chọn của anh quá đúng đấy sao?"
 
Bắc Bắc nhíu mày, không biết nên trả lời thế nào.
 
Qua cuộc đối thoại vừa rồi, có thể thấy rằng Chu Thịnh dường như không có tình cảm với nguyên chủ Bắc Bắc, có chăng cũng chỉ là cơ duyên xảo hợp mà thôi.
 
"Anh thấy hài lòng về em trước khi kết hôn thật à?" Cô nhỏ giọng hỏi, không phải quá để ý, nhưng Bắc Bắc sợ mình đã cướp đoạt hạnh phúc của nguyên chủ Bắc Bắc. Áy náy chắc chắn là có, nhưng đây cũng không phải điều Bắc Bắc mong muốn. Chỉ có thể nói thế sự vô thường, ai mà ngờ được sẽ xảy ra chuyện đổi hồn thế này chứ.
 
Chu Thịnh gật đầu: "Lúc đó anh thấy em hơi đáng thương, và cũng không bám víu người khác. Em cũng biết đấy, gia đình như chúng ta cũng rất khó yêu ai thật. Đến tuổi lập gia đình, trừ trường hợp có người yêu, nếu không phần đa đều sẽ tổ chức liên hôn thương mại, tuy nhà họ Chu không cần, nhưng nếu mãi mà anh vẫn chưa có bạn gái thì mẹ anh sẽ bắt anh đi xem mắt liên tục."
 
Anh dừng một chút, nhìn Bắc Bắc, chân thành nói: "Vợ à, tuy ban đầu cưới em anh không có gì ý khác thật, nhưng anh hiện giờ rất có ý với em.."
 
Bắc Bắc: "... … Anh ngậm miệng đi."
 
Nếu cô mà hiểu sai "ý" trong lời của Chu Thịnh thì Bắc Bắc sẽ đập đầu vào tường tạ tội. Tuy nhiên, Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh, vẫn cảm thấy mối duyên này vừa cẩu huyết vừa buồn cười.
 
Lạ thay, sự thật lại là như thế.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận