Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 88: Tám mươi tám đồng tiền
 
Ngay lập tức, mặt mẹ Đồng trắng bệch ra, dữ tợn trừng mắt nhìn Bắc Bắc: "Mày dám!"
 
Bắc Bắc mỉm cười châm biếm, áp sát lại gần, nhỏ tiếng nói: "Nhìn như thế này, quả thật chúng ta chẳng có điểm gì giống nhau cả."

 
Cô thờ ơ nhưng nét cười vẫn luôn ở trên khuôn mặt khiến mẹ Đồng cảm thấy ớn lạnh, có chút sợ hãi. Loại sợ hãi này cũng không biết từ đâu xuất hiện, cũng chỉ có thể nói, mẹ Đồng trước kia khinh thường cô gái này bao nhiêu thì bây giờ sợ hãi bấy nhiêu. 
 
Đồng Bắc Bắc không hề giống với Đồng Bắc Bắc trước kia chút nào, không phải là người để người khác tùy ý bắt nạt mà cũng không biết đánh trả lại. 
 
Mẹ Đồng vươn thẳng cái cổ, hung dữ nhìn cô: "Mày cách xa tao ra, đừng có lại gần tao."
 
Bắc Bắc nhướng mày: "Bà biết bây giờ tình hình của Đồng Thị như thế nào không?"
 
Mẹ Đồng cứng đơ, nheo mắt trừng lại nhìn Bắc Bắc: "Là mày làm có phải không? Là mày nói với người nhà họ Chu đúng không?"
 
"Không phải đâu." Bắc Bắc cười thản nhiên: "Tôi cũng chưa làm cái gì đâu."
 
Cô ngừng lại rồi khẽ nói: "Hôm nay tôi đến cũng không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi một chuyện."
 

Cả người mẹ Đồng cứng nhắc, lùi lại phía sau một bước: "Tao sẽ không nói."
 
"Nếu như Đồng thị sụp đổ, bà có nói hay không? Nếu như bà nói, không biết chừng tôi còn có thể bảo Chu Thịnh không cho Đồng thị sụp đổ. 
 
Mẹ Đồng cười lạnh: "Mày không có năng lực lớn như vậy đâu, Chu Thịnh cũng không phải kẻ ăn chay."
 
Nghe vậy, Bắc Bắc nhướng mày, vừa muốn phản bác lại thì nghe thấy tiếng bước chân vững vàng từ phía sau truyền tới. Giọng nói quen thuộc vang lên: "Vậy thì chưa chắc. Tôi bằng lòng vì người đẹp mà nổi giận."
 
Bắc Bắc sửng sốt, kinh ngạc quay đầu lại nhìn: "Sao anh . . . . . . . . . ." Câu nói phía sau vẫn chưa phát ra thì đã bị Chu Thịnh cắt ngang: "Trước tiên thả quần áo của bà Đồng ra đã."
 
Đối diện ánh mắt của Bắc Bắc, Chu Thịnh khẽ lên tiếng: "Ngoan. Thả ra đi rồi chúng ta từ từ nói chuyện."
 
Bắc Bắc trừng mắt, im lặng một lúc rồi buông quần áo của mẹ Đồng ra, người cũng lùi về sau một bước nhưng không đứng chung với Chu Thịnh. 
 
Mẹ Đồng nhìn hai người, cười lạnh: "Các người đây là xâm nhập bất hợp pháp."
 

Chu Thịnh vươn tay ôm lấy vai Bắc Bắc, cong môi cười: "Phải không? Vậy bà Đồng làm những chuyện đó có tính là trái pháp luật không?"
 
Khuôn mặt mẹ Đồng cứng đơ, mắt lườm Chu Thịnh: "Tôi không biết anh đang nói linh tinh chuyện gì."
 
"Vậy à?" Chu Thịnh thờ ơ cười: "Vậy Vu Quân chắc bà biết chứ?"
 
Chu Thịnh không thèm để ý đến vẻ mặt của mẹ Đồng bây giờ là gì, anh chỉ cúi đầu nhìn Bắc Bắc: "Vào phòng khách ngồi trước nhé?"
 
"Không đi, cứ ở đây đi."
 
Chu Thịnh bất đắc dĩ cười, trong ánh mắt tràn đầy sự nuông chiều: "Được được được, vậy thì giải quyết ở đây."
 
"Em hỏi trước hay anh hỏi trước?"
 
Bắc Bắc suy nghĩ: "Anh trước." Cô đoán nếu cô hỏi thì mẹ Đồng hoàn toàn sẽ không nói ra sự thật. Đối với chuyện này, Bắc Bắc đã dự đoán đến việc xấu nhất rồi. Nếu như thật sự không được nữa thì . . . . . . . . . . sẽ hỏi người đứng đầu nhà họ Đồng, dù sao ông ta cũng viết mẹ ruột của cô là ai. 
 
Chu Thịnh vuốt đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Ừm."
 
Chu Thịnh hỏi liên tiếp từng cái từng cái một. Mẹ Đồng hoàn toàn không kịp phản ứng rồi không kịp trả lời. Không đến năm phút, Chu Thịnh có được đáp án mình muốn. 
 
Anh nhìn mẹ Đồng cười: "Biết bản thân bà vừa nói gì không?"
 
Câu hỏi của Chu Thịnh vừa nhanh vừa gấp, mẹ Đồng coi như không muốn trả lời, có thời gian cũng sẽ phản bác lại. Mà Chu Thịnh cố ý thiết kế cạm bẫy trước mặt để bà ta tự động nhảy vào. 
 
Sau khi Chu Thịnh hỏi như vậy xong, mẹ Đồng mới hốt hoảng phản ứng lại biết bản thân vừa nói gì. 
 
Bà ta hung dữ trợn mắt nhìn Chu Thịnh: "Mày có biết mày đang hỏi gì không? Tao không làm gì cả."
 
Chu Thịnh khẽ cười, lấy điện thoại trong túi quần ra, nói với đầu dây bên kia: "Mọi người đều nghe rõ rồi chứ. Vào đi."
 
Âm thanh từ phía bên kia truyền tới, mang theo ý cười: "Tổng giám đốc Chu quả là tổng giám đốc Chu. Năng lực này không đi làm cảnh sát thì thật là thiệt thòi."
 
Chu Thịnh mỉm cười: "Thế à? Tiếp theo thì phải dựa cả vào cảnh sát các anh rồi."
 
Bắc Bắc nhìn thấy cảnh sát từ sau vườn trèo vào, im lặng kéo kéo áo của Chu Thịnh: "Lát nữa em đến cục cảnh sát hỏi?"
 
Chu Thịnh bật cười, vỗ vỗ đầu cô: "Bà ta sẽ không nói."

 
Bắc Bắc giật mình: "Em cũng biết thế." Sau một lúc, cô nhỏ tiếng nói: "Vẫn ôm một chút hy vọng."
 
Mặc dù biết mẹ Đồng sẽ không bao giờ nói ra nhưng cô vẫn ôm một chút hy vọng nhỏ nhoi muốn biết mẹ ruột mình rốt cuộc là ai. 
 
Đây xem như là sự mong nhớ vẫn mãi không nguôi. 
 
Chu Thịnh hiểu Bắc Bắc, khẽ lên tiếng: "Yên tâm. Anh sẽ hỏi thay em. Thật sự không được thì có thể đi điều tra."
 
Bắc Bắc ngạc nhiên nhìn anh: "Thật sao?"
 
Chu Thịnh cười: "Thật. Tin anh đi."
 
"Vâng. Anh nói phải giữ lời."
 
"Yên tâm."
 
Chứng cứ đầy đủ, cảnh sát mang mẹ Đồng về quy án. 
 
Còn về Đồng Đông hoảng hốt từ trên lầu chạy xuống, vừa khóc vừa gọi to. 
 
Bắc Bắc không thèm để ý đến. Sau khi nhìn Chu Thịnh, cô nghĩ ngợi rồi nói: "Người kia thì sao?"
 
"Sắp về rồi. Chúng ta đợi một lát."
 
"Vâng."
 
Năm phút sau, cha Đồng vội vã quay về. Sau khi nhìn thấy hai người ở phòng khách và con gái đang khóc lóc, ngay lập tức cha Đồng đã hiểu. 
 
"Ai dẫn cảnh sát vào đây?"
 
Chu Thịnh gật đầu: "Xin lỗi. Là tôi."
 
Cha Đồng cau mày. Ông ta dù sao cũng không dễ kích động như mẹ Đồng, nhưng cũng không kém là bao: "Chu Thịnh. Con biết con đang làm gì không?"
 

Chu Thịnh nhướng mày: "Đương nhiên biết."
 
Anh yên lặng một lúc rồi trực tiếp kể lại một lượt chuyện vừa xảy ra, bao gồm tất cả những chuyện mẹ Đồng đã làm, rõ ràng rành mạch. Toàn bộ chứng cứ bày ra trước mặt, cho dù ông ta không tin thì cũng bắt buộc phải tin. 
 
Bắc Bắc quan sát vẻ mặt ông ta. Giật mình phát hiện ra, cha Đồng hình như thật sự không biết chuyện kẻ gây ra hỏa hoạn ở nhà xưởng của Chu Thịnh là ai, cũng không biết Chu Thịnh bị thương là do ai gây ra. 
 
Sau khi cô quan sát vài phút, liền thu hồi ánh mắt của mình lại. 
 
Nhắm mắt làm ngơ vẫn là tốt hơn. 
 
Sau một lúc, cha Đồng giận dữ nhìn chằm chằm Bắc Bắc: "Vậy còn con?. Con cứ làm ngơ như vậy để chồng mình bắt mẹ con đi."
 
Bắc Bắc nhướng mày, cười như không cười nhìn cha Đồng: "Có phải cha quên rồi không? Con đâu có phải con gái ruột của bà ta."
 
Nhìn sắc mặt cha Đồng, Bắc Bắc cong môi cười: "Có phải cha rất ngạc nhiên làm sao con biết phải không? Rất xin lỗi, con đã biết từ lâu rồi. Biết con làm sao mà sinh ra, cũng biết các người tại sao lại đối xử với con xấu xa như vậy."
 
Bắc Bắc cố nở nụ cười: "Chỉ là con không hiểu. Nếu như cha muốn có con trai, vậy tại sao ngay từ đầu còn sinh con ra?"
 
Khuôn mặt cha Đồng đơ cứng lại, cực kỳ giận dữ trừng mắt nhìn Bắc Bắc: "Câm mồm."
 
Bắc Bắc cười lạnh: "Cha đã dám làm loại chuyện này rồi, dựa vào cái gì mà bắt con im lặng?"
 
"Sao? Cha dám làm mà không dám nhận sao?"
 
Cha Đồng nhìn cô chằm chằm, cảm xúc trong mắt khiến người khác không hiểu được. 
 
Chu Thịnh ở bên cạnh nhìn, nghi hoặc quan sát cha Đồng và Bắc Bắc. Trong mắt hiện lên một sự thâm sâu không tên. 
 
Bắc Bắc đứng bên cạnh nên hoàn toàn không để ý đến biểu cảm thay đổi của Chu Thịnh. Còn về cha Đồng càng không chú ý đến Chu Thịnh ở bên. 
 
Hai cha con giằng co nhau. Bắc Bắc muốn biết mẹ ruột mình là ai mà cha Đồng hễ nhắc đến điều này một chút là giống như một quả bong bóng, chỉ chạm nhẹ là nổ tung. 
 
Giằng co đã lâu rồi mà Bắc Bắc cũng không có được đáp án mình mong muốn. 
 
Chu Thịnh nắm lấy tay cô, khẽ nói: "Về nhà trước, lần sau lại hỏi."
 
Bắc Bắc giật mình, sửng sốt: "Anh biết?"
 
Chu Thịnh lắc đầu: "Không chắc chắn nhưng có thể biết chút ít."
 
Bắc Bắc yên lặng gật đầu. Cô ngước mắt nhìn cha Đồng còn đang gắng gượng chống đỡ, rồi lạnh lùng nói: "Cho dù cha nói hay là không nói thì con nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này."
 
Nói xong, Bắc Bắc cũng không đợi người kia phản ứng lại mà dẫn Chu Thịnh rời đi ngay. 

 
Hôm nay, chuyến đi này của bọn họ đến nhà họ Đồng coi như là hoàn toàn phá hủy tan rã nhà họ Đồng.
 
Mẹ Đồng bị bắt đi, tập đoàn Đồng Thị cũng sắp đối mặt với việc đổi chủ. 
 
Bắc Bắc ngồi trong xe suy nghĩ mọi chuyện. 
 
"Chu Thịnh?"
 
"Sao thế?"
 
Bắc Bắc lắc đầu, nói: "Em vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng."
 
Chu Thịnh đưa mắt nhìn cô. Cửa sổ mở một nửa, gió bên ngoài tràn vào trong xe. Gió lúc chập tối thổi rất lớn, mặt trời đã ngả về hướng tây. Ánh chiều tà sáng chói, lộng lẫy rực rỡ. 
 
Chăm chú nhìn Bắc Bắc bị gió thổi bay các lọn tóc một lúc, Chu Thịnh mới hỏi: "Cảm thấy chỗ nào không đúng, nói thử anh nghe?"
 
Bắc Bắc nghĩ, xoa huyệt Thái Dương rồi nói: "Cảm thấy phản ứng hai người đó đều không đúng. Tại sao em hỏi mẹ ruột của em là ai thì không một ai nói?" Mẹ Đồng không nói cô cảm thấy cũng hợp lý dù sao cũng đâm vào nỗi đau thầm kín của bà ta, nhưng mà cha Đồng . . . . . . . . Bắc Bắc không hiểu người này tại sao không muốn nói cho cô biết.
 
Trừ khi là bọn họ vẫn che giấu chuyện gì đó, hoặc có thể nói ban đầu người phụ nữ sinh Bắc Bắc, liệu có phải đã dùng thủ đoạn không bình thường để sinh cô ra? ? Bắc Bắc sắp không kiềm chế được suy nghĩ của mình, không biết tại sao cô có một loại trực giác mách bảo chuyện này vẫn cất giấu gì đó, vẫn có gì đó mà bản thân cô không biết, thậm chí chưa bao giờ suy nghĩ tới. 
 
Đôi mắt Chu Thịnh khẽ chớp, đằng hắng rồi an ủi cô: "Thật sự không được thì ngày mai chúng ta đến cục cảnh sát một chuyến để hỏi thăm?"
 
Bắc Bắc lắc đầu: "Em cảm thấy bà ta sẽ không nói."
 
Chu Thịnh suy nghĩ lại hỏi: "Vậy em muốn làm gì?"
 
"Không biết."
 
Bắc Bắc cảm thấy bản thân bế tắc. Cô rất muốn biết đáp án nhưng không biết nên làm thế nào để biết, làm thế nào để cạy miệng hai người đó ra để biết. 
 
Đột nhiên, đôi mắt của Bắc Bắc sáng lên nhìn Chu Thịnh hỏi: "Anh nói xem bà nội của Đồng Đông có thể hỏi ra không?"
 
Chu Thịnh: ". . . . . . . . . . . . đi thử?"
 
Bắc Bắc trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu: "Vâng."
 
Hai người trò chuyện, bất tri bất giác đã về đến nhà. 
 
Bắc Bắc vừa xuống xe, điện thoại liền nhận được một tin tức mới. Cô kinh ngạc, ấn mở ra xem. 
 
Sau khi xem, Bắc Bắc ngước mắt nhìn Chu Thịnh: "Bà chủ Đồng thị bị nghi ngờ liên quan đến vụ án phóng hỏa giết người các kiểu. Những tin tức này là anh để người ta tung ra sao?"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận