Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 87: Tám mươi bảy đồng tiền
 
Nụ hôn ngọt ngào. 
 
Bắc Bắc bị ấn ngồi trên đùi Chu Thịnh, đầu cũng bị anh dùng tay giữ lấy, không để cho cô một tí dấu hiệu thả lỏng nào. 

 
Sau một lúc lâu, Chu Thịnh mới buông Bắc Bắc ra, môi của cô sưng đỏ không chịu được, hết sức đáng chú ý.
 
Chu Thịnh cúi đầu, yết hầu trượt lên xuống, tiếng nói khàn khàn vang bên tai cô, trầm thấp: "Vợ à!"
 
"Hửm?"
 
"Nhớ em!"
 
Bắc Bắc cười, đưa tay ôm cổ Chu Thịnh, cọ cọ rồi hỏi: "Sao anh biết em đến?"
 
Chu Thịnh đưa tay chỉ vào cửa sổ trong suốt trước mặt: "Nhìn thấy trên cửa sổ."
 
Bắc Bắc ngừng lại, đưa tay đánh khẽ anh một cái: "Nhìn thấy rồi còn cố ý giả vờ như không thấy. Anh quá đáng lắm."
 

Chu Thịnh nắm tay cô, đặt ở trong lòng bàn tay mình, thấp giọng nói: "Ừm. Vì để em vui mà."
 
Nghe vậy, Bắc Bắc tặng anh cái nhìn xem thường: "Hư quá."
 
Chu Thịnh nhướng mày, nói một câu khiến người ta cảm thấy ẩn ý: "Anh vẫn còn chưa hư đâu."
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . ."
 
Đối diện ánh mắt của anh, Bắc Bắc bất đắc dĩ cười hỏi: "Anh còn muốn hư thế nào nữa? Hửm?"
 
Chu Thịnh nhướng mày, tiến sát bên tai cô, nhỏ tiếng nói: "Cách thì có rất nhiều." Anh ngừng lại, vân vê tai của Bắc Bắc rồi cười hỏi: "Vợ có muốn thử không?"
 
Bắc Bắc quay lại khinh thường nhìn anh: ''Không muốn."
 
Hai người nhìn nhau cười, Bắc Bắc vươn tay ôm Chu Thịnh, cọ cọ hỏi: "Cuối cùng cũng về rồi."
 
"Ừm, cuối cùng cũng về rồi."
 
"Công việc giải quyết xong hết rồi chứ?"
 
Chu Thịnh gật đầu, sờ tóc cô, khẽ nói: "Đều giải quyết xong rồi. Có một việc muốn bàn bạc với em."
 
Bắc Bắc giật mình, đứng dậy kinh ngạc nhìn anh chăm chú: "Anh nói đi."

 
Giọng điệu nghiêm chỉnh như vậy, cô nghĩ cũng biết không phải là chuyện đơn giản mà có thể khiến anh dùng giọng điệu nghiêm chỉnh như vậy nói chuyện với cô, trừ nhà họ Đồng ra thì cô không nghĩ ra chuyện gì khác. 
 
Ánh mắt Chu Thịnh nhìn cô chăm chú, hôn lên môi cô rồi nói: "Nghĩ ra rồi đúng không?"
 
"Một chút chút."
 
Chu Thịnh tựa lên trán của cô, chầm chậm nói điều mình muốn nói ra: "Tối mai anh đến nhà họ Đồng, sau nửa tháng nữa Đồng Thị sẽ đổi chủ."
 
"Còn nữa?"
 
Chu Thịnh cười: "Không mắng anh?"
 
Bắc Bắc lắc đầu: "Không mắng. Em biết anh làm như thế nhất định có lý do của mình mà."
 
"Ừm." Giọng nói nghe êm tai của Chu Thịnh kể cho Bắc Bắc nghe một lượt kết quả điều tra, bên cạnh đó động viên cô đừng xúc động. Rất lâu sau, hai người ôm nhau trong phòng làm việc, sưởi ấm cho nhau. 
 
Bắc Bắc liếc nhìn anh: "Thật sự là do mẹ của Đồng Thu làm?"
 
"Ừm. Ngày mai anh đi nói chuyện trước."
 
Bắc Bắc hiểu, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Đưa em đi cùng."
 
Chu Thịnh cau mày: "Hay thôi em đừng đi?"
 
"Không." Bắc Bắc lo người nhà họ Đồng sẽ làm chuyện điên khùng gì đó với Chu Thịnh, vì để an toàn, cô thật sự cảm thấy mình phải có mặt ở đó mới được. 
 
"Em phải đi." Bắc Bắc kiên định nhìn Chu Thịnh, rồi khẽ nói: "Em cũng muốn hỏi thử xem mẹ ruột của em rốt cuộc là ai?"
 
Chu Thịnh yên lặng, đành bó tay, ôm lấy cô: "Được. Dẫn em đi cùng."
 
Hai người ở phòng làm việc ân ái một lúc lâu mới buông ra. Bắc Bắc nhìn đống tài liệu xếp chồng chất như núi trên bàn làm việc của Chu Thịnh, nhướng mày hỏi: "Mấy cái này, anh đều phải xem hết?"
 
"Ừm. Có nhiều lắm xử lý không hết."
 
Bắc Bắc nghẹn lời, rầu rĩ hỏi: "Đêm nay anh ở đây tăng ca sao?"
 
Chu Thịnh suy nghĩ giây lát: "Không cần, mang về nhà xem."
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . Vâng."
 
Bỗng nhiên, cô đưa tay sờ lên miệng vết thương của Chu Thịnh hỏi: "Khỏi hẳn chưa?"
 
Chu Thịnh bật cười, bất đắc dĩ nói: "Khỏi hẳn rồi. Yên tâm đi. Lúc đó không phải đã chụp hình cho em xem rồi sao." Khi đó Bắc Bắc vì muốn biết có thật là Chu Thịnh đã khỏi hoàn toàn hay chưa nên yêu cầu ép buộc Chu Thịnh chụp hình cho cô xem. 
 

Việc này khiến Chu Thịnh cảm thấy buồn cười mà cũng đành chịu. 
 
Bắc Bắc cười, cảm thấy hành động của mình cũng thật là thú vị: "Ai bảo anh cứ lừa em."
 
"Không có mà."
 
Bắc Bắc hừ lạnh, sắp xếp lại hết đống tài liệu bên cạnh Chu Thịnh rồi dịu dàng nói: "Nhanh về nhà thôi. Ăn cơm xong rồi tiếp tục làm việc."
 
"Ừm." Chu Thịnh vuốt tóc cô, hỏi tình hình công việc gần đây của cô. Bắc Bắc nói từng việc từng việc một cho anh nghe. 
 
"À đúng rồi, tuần sau em phải vào đoàn phim rồi."
 
Chu Thịnh: ". . . . . . . . . . . lại vào đoàn phim?"
 
Bắc Bắc gật đầu: "Đêm qua em mới nhận được thông báo. Thứ tư tuần sau bắt đầu bấm máy."
 
Hôm nay là thứ năm, thứ tư tuần sau nghĩa là hai người chỉ có thời gian chưa đến bảy ngày dành cho nhau. Vừa nghĩ đến điều này, Chu Thịnh liền cảm thấy buồn bực: "Anh vừa mới về."
 
Bắc Bắc cười: "Hết cách rồi. Kịch bản này lần trước khi ở bệnh viện đã nói chuyện với anh rồi."
 
Chu Thịnh nhướng mày: "Nam chính là ai?"
 
"Người anh quen."
 
"Hử?"
 
"Thầy Lý Ẩn."
 
Chu Thịnh: ". . . . . . . . . . . . . . . Người tham gia gameshow với em, cái người đã kết hôn rồi?"
 
"Đúng rồi."
 
"Thể loại gì?"
 
"Thể loại đô thị hiện đại."
 
Chu Thịnh hít một hơi sâu: "Hết rồi?"
 
Trên mặt Bắc Bắc hiện lên ý cười: "Anh nói thử xem. Đương nhiên là còn rất nhiều nhưng mà bây giờ em không thể nói. Sợ anh vừa về đã bị chịu đả kích."
 
Chu Thịnh: ". . . . . . . . . . . . . . ."
 
Đối với sự nghịch ngợm của vợ mình, Chu Thịnh thật sự không biết làm sao. 

 
Hai người cười cười nói nói chuẩn bị rời công ty. Vừa ra đến cửa, Bắc Bắc nhìn thấy Tào Nhất Minh vẫn chưa về, nghi hoặc nhìn. Bắc Bắc nói nhỏ: "Trợ lý của anh vẫn chưa tan ca?"
 
Chu Thịnh: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . Vẫn đang chỉnh sửa tài liệu, ngày mai họp cần dùng đến."
 
Bắc Bắc 'ồ' một tiếng: "Nhưng anh cũng tan ca rồi."
 
Chu Thịnh nghẹn họng, cuối cùng trước sự uy nghiêm của vợ mình, để Tào Nhất Minh tan ca. 
 
*
 
Bóng đêm dày đặc, hai người đi xuống hầm gửi xe, lái xe rời đi. 
 
Bắc Bắc nhìn ánh trăng trong đêm, nhịn không được mà cảm thán: "Đẹp thật."
 
Chu Thịnh khẽ cười: "Ừm."
 
Cảm giác trở về thật là tốt. Mặc dù nói chỉ là thành phố bên cạnh, khoảng cách cũng không xa nhưng khi ở một nơi quen thuộc rồi thì sẽ cảm thấy nhớ nơi đó vô cùng, không muốn rời đi, hơn nữa ở thành phố H có người yêu và người nhà của Chu Thịnh. 
 
Lúc sáng ngồi máy bay, Chu Thịnh cảm thấy bầu không khí tươi mát vô cùng. 
 
Hai người nhìn nhau cười. Trên đường về, Chu Thịnh đã xuống xe mua hai phần cơm tối, về nhà cùng ăn. 
 
Sau khi về đến nhà, hiếm khi hai người không có gần gũi nhau mà ngay ngắn ngồi ăn cơm. Chu Thịnh còn chưa kịp nghĩ đến những vấn đề khác thì đã bị Bắc Bắc đẩy vào phòng làm việc. 
 
Thời gian chớp mắt trôi đi. 
 
Ngày hôm sau, Chu Thịnh đến công ty làm việc, Bắc Bắc cũng không nghỉ ngơi. Cô đi quay quảng cáo với Trần Tĩnh, buổi chiều kết thúc công việc thì về nhà. 
 
"Hôm nay sao em đãng trí vậy?" Trần Tĩnh liếc nhìn nghệ sĩ của mình. 
 
Bắc Bắc sửng sốt, trừng mắt nhìn: "Có hả?"
 
"Có." Trần Tĩnh chỉ ra đúng chỗ ngứa: "Trước đây, em không bao giờ vội vàng như vậy."
 
Bắc Bắc giật mình, cười khổ: "Vâng. Hôm nay trong lòng có chút tâm sự."
 
"Nếu có chuyện thì có thể nói với chị, đừng để trong lòng."
 
Bắc Bắc cười khổ lắc đầu, nhìn Trần Tĩnh nói: "Chuyện này tạm thời không thể nói được. À, em phải nhờ chị bây giờ chở em về nhà họ Đồng." Cô nói ra một địa chỉ. 
 
Nghe vậy, Trần Tĩnh nhướng mày, mơ hồ nhìn cô: "Về nhà họ Đồng? Bây giờ?"
 
"Vâng."
 
"Về nhà có việc gấp sao?"
 
Bắc Bắc hít một hơi sâu, nghiêm túc khác thường: "Vâng."
 
Việc rất rất quan trọng, cô nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, hơi chói mắt, nhưng mà dù có chói mắt thì cô cũng phải nhìn, giống như là biết rõ bây giờ đến nhà họ Đồng thì sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn phải đi. 
 
Cô rất muốn biết đáp án kia, cũng muốn ở trước mặt Chu Thịnh hỏi về . . . . . . . . . không biết tại sao, điều này có thể nói là một chấp niệm trong lòng mà Bắc Bắc muốn biết, cuối cùng thì mẹ ruột của mình là ai. 

 
Trần Tĩnh nhìn vẻ mặt trầm lặng của cô, suy nghĩ giây lát rồi cũng đồng ý đưa cô về nhà họ Đồng. 
 
"Chị vào cùng em."
 
Bắc Bắc bật cười, khóe môi cong lên nhìn Trần Tĩnh: "Em về nhà chị đi theo làm gì? Đừng lo lắng, không sao đâu."
 
Trần Tĩnh lắc đầu: "Nơi này không phải là nhà."
 
Bắc Bắc không nói gì, không biết nên trả lời thế nào. 
 
Quả thật là không giống nhà mình. Nhà mình thì tại sao có thể khiến mình cảm thấy lạnh băng, không hề có cảm giác ấm áp như vậy. 
 
Cô đưa tay vò đầu, ngồi ỳ ở trên bàn hỏi: "Thôi không cần đâu. Chị Tĩnh nếu chị thật sự không yên tâm thì có thể ở bên ngoài đợi em, được không?"
 
"Được." Trần Tĩnh cũng biết cô có việc riêng của mình. Ở ngoài đợi đương nhiên là không sao, chỉ cần bảo đảm an toàn cho Bắc Bắc là được. 
 
Trong lúc nói chuyện, xe đã đi tới trước cửa nhà họ Đồng. 
 
Bắc Bắc hít một hơi sâu rồi từ trên xe đi xuống. Nhìn căn nhà đã lâu không thấy ở trước mặt, ho hai tiếng: "Ở ngoài đợi em."
 
"Ừm. Yên tâm đi."
 
Bắc Bắc đi vào bên trong. Bây giờ vẫn chưa đến giờ tan làm, trong nhà họ Đồng chỉ có giúp việc, mẹ Đồng với cả Đồng Đông. 
 
Cô vừa vào, dì giúp việc ở trong nhà liền ngạc nhiên hô lên: "Bắc Bắc về rồi à. Lâu rồi không về nhà."
 
Bắc Bắc gật đầu, nhìn dì thân thiết trước mặt mà kêu: "Dì ạ."
 
"Về rồi thì tốt."
 
Bắc Bắc gật đầu: "Những người khác đâu?"
 
"Mẹ cháu đang ở sau vườn, cháu qua đó đi."
 
"Cháu qua đó đây." Bỗng nhiên, Bắc Bắc khẽ nói: "Dì cứ đi làm việc đi. Một mình cháu đi là được."
 
"Được được được."
 
Bắc Bắc đi thẳng ra sau vườn. Biệt thự nhà họ Đồng khá rộng, phía sau có mảnh đất trống, đã trồng không ít các loại hoa cỏ. Vừa đi vào, có thể ngửi thấy mùi hoa thơm. 
 
Chỉ đáng tiếc, Bắc Bắc bây giờ không có thời gian đi thưởng thức hương hoa thơm ngát, cô chỉ có một mục đích là tìm người hỏi rõ ràng một chuyện. 
 
Mẹ Đồng nhìn thấy Bắc Bắc thì khẽ giật mình mà sau đó lại lạnh lùng nói: "Ai cho phép mày vào?"
 
Bắc Bắc cười giễu cợt, nhìn dáng vẻ căng thẳng của bà ta: "Đây là nhà tôi, tại sao tôi không thể vào?"
 
Mẹ Đồng cười lạnh: "Mày cũng biết bản thân không phải con gái nhà họ Đồng rồi, mà còn mặt dày vào đây làm gì? Cút ra ngoài ngay."
 
Bắc Bắc nhướng mày, tiến sát lại gần bà ta: "Bà Đồng, bà chủ Đồng, bà nói xem, nếu như tôi để chồng tôi biết bà đối xử với tôi như vậy thì Đồng thị sẽ thế nào?"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận