Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 85: Tám mươi lăm đồng tiền
 
Gió thổi bên ngoài, cửa sổ mở một nửa nên có thể nhìn thấy phong cảnh ngoài kia. 
 
Bắc Bắc ngồi dựa bên phía cửa sổ, cách Chu Thịnh một khoảng khá xa nhưng cô không muốn đi lại. 

 
"Vợ à, anh nhớ em rồi." Chu Thịnh tiếp tục hô lên. 
 
Bắc Bắc cười nhẹ, cong môi nhìn anh: "Anh yên lặng đi. Vừa rồi y tá mới nói chỗ bị thương của anh có máu thấm ra đó." Nghĩ cũng biết là do đêm qua hai người ngủ chung mà làm ra như thế. 
 
Về việc này, Bắc Bắc vẫn thật sự không thể nuông chiều Chu Thịnh được. 
 
Chu Thịnh nhìn cô một lúc thì cũng biết là vô dụng nên không làm ầm ĩ nữa. 
 
Anh nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào Bắc Bắc, vẫn mãi không thu ánh mắt của mình lại. Còn về Bắc Bắc, từ đầu đến cuối không hề nhìn Chu Thịnh, sau khi biết Chu Thịnh đã an phận rồi thì xem bộ phim truyền hình mới phát sóng gần đây, thuận lợi viết bút ký. 
 
Trước đây, khi cô chưa biết phải diễn thế nào, cho nên cô luôn ở phim trường quan sát kỹ thuật diễn xuất của các diễn viên. Sau này, khi đã hiểu hiểu đôi chút rồi, cô cũng có cảnh diễn được chiếu lên thì cô bắt đầu ghi chép bút ký. Quan sát tất cả các vai diễn của mình, chỉ ra những chỗ mà mình làm chưa đạt, sau đó tiếp tục tìm tòi, lần sau nên diễn thế nào, chỗ này nên dùng biểu cảm nào thì phù hợp. 
 
Mặc dù cách làm này cũng vất vả nhưng lại giúp ích rất lớn cho bản thân, dễ dàng có thể nhìn thấy sự thiếu sót của mình ở đâu. 
 

Vậy nên bây giờ, Bắc Bắc cũng sẽ không quên dùng phương thức này để ghi nhớ những vấn đề khi cô đóng phim. 
 
Cô đang xem bộ phim , trước tiên đối với mấy tập mới phát sóng cũng không tệ, nhưng mà vẫn có chỗ không hoàn thiện, nếu như lúc đó xem những chỗ này thì chắc phải sửa lại. ùa>
 
Cô nghiêm túc xem, Chu Thịnh nhìn cô cũng nghiêm túc như vậy. 
 
Cách sống chung của hai người khiến người ta cảm thấy tò mò nhưng cũng không thể nói là không tốt. 
 
Bắc Bắc xem hai tập phim, sau khi viết xong bút ký thì đi rót nước cho Chu Thịnh. Những ngày ở bệnh viện cứ thế trôi đi mãi cho đến chủ nhật. 
 
Trong phòng bệnh của Chu Thịnh có tivi. Tám giờ tối chủ nhật phát sóng chương trình hỗ trợ kia mà Bắc Bắc quay, mười giờ tối chiếu tập thứ hai của chương trình đi du lịch. 

 
Có thể nói buổi tối hôm nay, cô, Triệu Manh Manh và vợ chồng Lý Ẩn, Dương Chân Chân xuất hiện không ngừng trên Orange TV. 
 
Mặc dù không biết là có bị mệt mắt không nữa nhưng mà không thể phủ nhận rằng đến buổi trưa đã có rất nhiều người hâm mộ bày tỏ sự mong chờ, ekip chương trình cũng tung ảnh ra, gợi cho trái tim kia của khán giả càng muốn xem. 
 
Chu Thịnh và Bắc Bắc cũng không ngoại lệ, đặc biệt là Chu Thịnh. Đối với chương trình của Bắc Bắc cũng khá là chờ đợi, dù sao cũng là vợ mình, cho dù là tiết mục gì thì Chu Thịnh đều xem. Trừ phim truyền hình ra, anh xem chút xíu thì chịu không nổi việc Bắc Bắc đứng chung với người đàn ông khác, kiên quyết không xem tiếp nữa. 
 
Bắc Bắc thấy vậy mà vui mừng, suy cho cùng chồng mình xem phim mình thân mật với người đàn ông khác . . . . . . . . . . giống như mình đang cắm sừng anh vậy đó, mặc dù là không hề có. 
 
Nhưng tóm lại là có cảm giác tội lỗi như vậy. 
 
--
 
"Lúc em quay chương trình này, mẹ và bà nội đều đến?"
 
Bắc Bắc gật đầu: "Lúc ban đầu, mẹ nói muốn đi, nhưng ngày hôm đó mẹ lại lo không kịp thời gian nên nói có thể không đi." Bắc Bắc cười nói: "Nhưng cuối cùng em vẫn thấy mọi người đến trường quay."
 
Cô cảm thấy là mẹ Chu và bà nội muốn cho cô một bất ngờ, cho nên ban đầu mới nói với cô như thế. 
 
Khóe môi Chu Thịnh cong lên: "Dù sao cũng là chương trình của con dâu mình nên phải ủng hộ."
 
Bắc Bắc khẽ cười, đưa mắt nhìn anh: "Vậy cũng là mọi người đối tốt với em."
 
"Ừm."
 
Hai người ngồi sánh đôi trên giường, bên cạnh còn đặt đồ ăn vặt cho Bắc Bắc để cô ăn khi xem chương trình. 
 
Đúng tám giờ, chương trình chính thức phát sóng. 
 
Mặc dù biết khi quay chương trình mình đã làm những gì nhưng mà lúc thật sự xem thì cũng không nhịn được mà oán giận: "Cái động tác này thật là xấu."
 
Chu Thịnh nhướng mày nhìn động tác của Bắc Bắc trong tivi, cười nói: "Tạm được."
 

Hai người vừa thảo luận vừa xem, cho đến khi xem đến đoạn Bắc Bắc bị tra hỏi thì cao trào của cả trường quay dâng lên. Mọi người đều vô cùng hóng hớt, ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm cô.
 
Chu Thịnh xem xong, nheo mắt nhìn Bắc Bắc, nhướng mày hỏi: "Một mét tám lăm?"
 
Bắc Bắc gật đầu: "Anh một mét tám bảy. Em không thể nói một mét tám bảy được, vậy không phải quá rõ ràng sao?"
 
Đáp án này Chu Thịnh có thể chấp nhận được nên vẫn bỏ qua cho cô trước. 
 
Sau một lúc, đáp án của những người đó, Chu Thịnh liền rất hài lòng. 
 
"Biểu hiện tốt đó."
 
Bắc Bắc gật đầu, bực bội nói: "Lát nữa phải hát, em có thể tắt tivi không?"
 
Chu Thịnh bật cười, khóe môi cong lên nhìn cô: "Anh đã nghe em hát rồi. Đừng lo lắng, anh không cười em đâu."
 
Bắc Bắc 'vâng' một tiếng, đưa tay chọc vào khuôn mặt có nét cười của anh, hờn giận nói: "Anh đã cười rồi, còn nói là không cười em."
 
Chu Thịnh bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Không sao. Dù em hát không hay thì anh vẫn thích. Hơn nữa anh hát cũng không tệ, xem như chúng ta bù trừ cho nhau."
 
"Không thể nói em hát không hay, mặc dù đó là sự thật."
 
Chu Thịnh nghe theo, ngay lập tức sửa miệng: "Được được được. Vợ anh hát hay nhất."
 
Bắc Bắc mắc ói, lại nghĩ ngợi: "Thôi đừng nói như vậy nữa . . . . . . . . . . . . tự em nghe cũng thấy dở ẹc."
 
Dù sao cô hát quả thật là quá quá quá quá dở. Đây là một sự thật không thể chối cãi.  
 
Cũng không biết nên nói là may mắn hay không may mắn. Sau khi chương trình kết thúc, một lần nữa Bắc Bắc được fans đưa lên tin hot về việc liên quan đến khả năng ca hát của cô và điều kiện kén chồng. 
 
. . . . . . . . . . . . . . . .

 
Bắc Bắc đọc bình luận, khi vừa chuẩn bị tắt máy xem chương trình tiếp theo thì Trần Tĩnh nhắn tin tới.
 
Trần Tĩnh: [Kịch bản đã bàn bạc xong rồi nhưng mà em vẫn phải cần gặp đạo diễn một lần.]
 
Bắc Bắc nhướng mày, nhanh chóng phản hồi: [Khi nào?]
 
Trần Tĩnh: [Lúc nào em quay về?]
 
Bắc Bắc liếc nhìn Chu Thịnh, giơ điện thoại lên hỏi: "Khi nào anh có thể xuất viện?"
 
"Có việc sao?"
 
"Trần Tĩnh nói phải đi gặp đạo diễn nhưng đang hỏi thời gian của em."
 
Chu Thịnh hiểu: "Em có thể về trước, bên này anh cũng không có vấn đề gì lớn, chắc anh phải ở lại thêm."
 
Nghe vậy, Bắc Bắc nhăn mày: "Không thể về nhà?"
 
"Ừm. Sự việc còn chưa giải quyết thì  làm sao về nhà." Mặc dù người làm hại anh đã bị bắt nhưng kẻ đứng đằng sau thì chưa. Hơn nữa, số trang phục bị cháy cũng cần người giám sát. 
 
Vì vậy, Chu Thịnh dự định ở lại đây để di chuyển thuận tiện hơn, không thể khiến công nhân cảm thấy bất an. 
 
Sau khi Bắc Bắc nghe Chu Thịnh giải thích, cũng không có gì tốt để phản bác lại, dù sao đây cũng là công việc của anh. Mặc dù cô không vui nhưng có thể hiểu được. 
 
"Vậy anh phải nhanh trở về."
 
Chu Thịnh cười, đưa tay vỗ đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ về nhanh thôi."
 
Bắc Bắc gật đầu, phản hồi lại cho Trần Tĩnh: [Ngày kia em về.]
 
Trần Tĩnh: [Vậy để chị hỏi bên phía đạo diễn một chút xem ngày kia có thể gặp mặt hay không.]
 
Bắc Bắc: [Vâng. Làm phiền chị rồi.]
 
Trần Tĩnh: [Nên thế mà. Cố gắng ở bên sếp Chu đi. Khi nào về sẽ mời cơm tẩy trần cho sếp.]
 
Bắc Bắc bật cười. [Vâng ạ.]

 
--
 
Chớp mắt thời gian trôi đi. 
 
Thứ hai, Bắc Bắc vẫn còn ở bên này. Thứ ba, cô đặt vé buổi tối bay về. Bởi vì cha Chu còn phải ở bên này nên Chu Thịnh đặc biệt để Tào Nhất Minh về cùng cô, xem như cho yên tâm. 
 
Trước khi đi, Bắc Bắc vẫn không nhịn được mà dặn dò Chu Thịnh năm lần bảy lượt giống y như mẹ già vậy. Kiên nhẫn lặp đi lặp lại những câu y như nhau, dặn Chu Thịnh chú ý an toàn, cố gắng nghỉ ngơi các kiểu. 
 
Chu Thịnh vẫn yên tĩnh lắng nghe, nở nụ cười nhìn cô. 
 
Sau một lúc lâu, Bắc Bắc mới nhắc Tào Nhất Minh rồi lưu luyến rời đi. 
 
Tào Nhất Minh nhìn bà chủ đang ngồi ở phía sau, nhịn không được mà an ủi một câu: "Tình hình bên này của tổng giám đốc Chu cũng sắp xử lý xong rồi, còn một ít công việc cuối cùng phải làm, cho nên chưa đến nửa tháng thì có thể quay về."
 
Bắc Bắc giật mình, kinh ngạc nhìn Tào Nhất Minh: "Còn nửa tháng?"
 
Tào Nhất Minh: ". . . . . . . . . . . . .  Đúng vậy. Khoảng cỡ đấy."
 
Bắc Bắc gật đầu, thở dài: "Nửa tháng lâu quá."
 
Cô ngước mắt nhìn cảnh vật bên ngoài đang lao như bay, đến đây mấy ngày, cô cũng không ra khỏi bệnh viện, đến cả ở đây tròn méo thế nào cô cũng không nhớ nữa, bây giờ đã phải rời đi. 
 
Sau khi Bắc Bắc quay về thành phố H, Trần Tĩnh đến đón cô, tiện thể đưa trợ lý của Chu Thịnh về nhà. 
 
Sau đó, Bắc Bắc chuyển từ nhà họ Chu về lại căn nhà của cô và Chu Thịnh. Bởi vì công việc, nhà họ Chu quả thật cách quá xa. 
 
Cô vừa về thì đã đón nhận trạng thái công việc bề bộn, gặp đạo diễn, quay quảng cáo. Bởi vì độ hot gần đây, Trần Tĩnh nhận cho cô mấy cái quảng cáo không tệ. Mỗi ngày chạy ngược chạy xuôi, cũng không có nhiều thời gian mà nhớ Chu Thịnh. 
 
Mà Chu Thịnh bên này, sau khi điều tra rất lâu, kẻ đứng đằng sau cuối cùng cũng xuất hiện. 
 
Vết thương của Chu Thịnh cũng đã đỡ nhiều rồi. 
 
Tất cả công việc chính thức triển khai lại lần nữa. 


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận