Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 83: Tám mươi ba đồng tiền
 
Tuy Chu Thịnh không đứng trước mặt Bắc Bắc, nhưng lời anh nói ra vẫn mang lại cho cô một cảm giác đặc biệt. 
 
Gió nhẹ thổi qua, Bắc Bắc đứng ngoài sân, vẫn chưa vào trong phòng.

 
Cô nhìn ánh trăng khuyết lơ lửng trên nền trời tối đen, im lặng đến mãi lâu sau mới nói: "Nhớ. Nhớ lắm." 
 
Trước kia cô còn không cảm thấy gì, đó là bởi vì biết anh không sao, nhưng hiện giờ tình hình thay đổi rất nhiều, Bắc Bắc thật lòng thấy lo cho Chu Thịnh, vậy nên càng nhớ mong anh nhiều hơn nữa. 
 
Không biết bắt đầu từ lúc nào, tình cảm cô dành cho Chu Thịnh ngày càng đậm sâu. 
 
Cổ nhân từng nói ánh trăng là nơi ký thác nỗi niềm nhung nhớ, giờ nhìn lên trời, Bắc Bắc vô cùng tán thành.
 
Chu Thịnh khựng lại một chút, anh khẽ hỏi: “Cười gì đấy?”
 
Bắc Bắc lặp lại câu thơ cổ kia, rồi nhấn mạnh thêm lần nữa: "Em đang ngắm trăng."
 
“Vẫn đang ở trong sân?”
 

“Ừ.”
 
Chu Thịnh bật cười, dịu dàng dỗ dành cô: "Thêm hai ngày nữa thôi, chắc chắn anh sẽ về mà." 
 
“Vâng.” Bắc Bắc đứng trong sân trò chuyện với Chu Thịnh một lúc lâu mới bịn rịn tắt máy, quay về phòng mình. 
 
--
 
Sau khi công chiếu, bộ phim cô thủ vai được đánh giá khá tốt. 
 
Không ít fan truyện đều thấy bộ phim này có thể chấp nhận được, tuy rằng kịch bản đã thay đổi kha khá tình tiết có trong cốt truyện nhưng so ra thì vẫn trong giới hạn chịu đựng của họ. 
 
Người được bàn luận đến nhiều nhất là nam chính và nữ chính. Vốn dĩ Tống Tuấn Phong trông rất trẻ, nên dù nhận vai nam sinh cũng không có gì lấn cấn, nhưng người làm mọi người trầm trồ nhất lại là Đồng Bắc Bắc. 
 
Lúc trước Bắc Bắc vẫn chưa có một bộ phim nào chính thức, tuy có nhận vai trong phim truyền hình, nhưng vẫn chưa có tin công chiếu, đến giờ khi phim được phát sóng, mọi người mới phát hiện: Thì ra cô sinh viên năm hai mới đổi chuyên ngành này có khả năng diễn xuất thật. Thảo nào ban đầu cô lại được Mã Viễn tuyển chọn. 

 
Lúc này, danh tiếng của Bắc Bắc lại nhích thêm một nấc.
 
Khi nhắc đến tên cô, mọi người đã không còn nói đến những tin tức ngoài lề lúc trước, mà thay vào đó là hồ hởi nhắc tới diễn xuất, nhắc tới bộ phim cô đóng. 
 
Đối với cô, đây là một sự thay đổi đáng mừng. 
 
Không ai không mong mình được khen ngợi, tuy gameshow còn vẫn đang phát, nhưng Bắc Bắc lại hy vọng ánh mắt của người hâm mộ nhìn sang diễn xuất của cô nhiều hơn.
 
Sau mấy ngày công chiếu, mọi người phản hồi khá tích cực, đạo diễn còn gửi tin nhắn khen cô.
 
Bắc Bắc đọc tin chúc mừng nhận được, cô cười khẽ, đến khi nhận được tin nhắn Lê Tiêu gửi tới, cô giật mình ngơ ra giây lát, Bắc Bắc mới trả lời đơn giản: 【Cảm ơn.】
 
Từ sau lần trước, cô chưa từng chạm mặt với Lê Tiêu, cũng không ngầm liên hệ, vậy nên Bắc Bắc ngẫm mãi cũng chẳng nghĩ ra ẩn ý sau tin nhắn anh ta gửi đến. Cô đoán chắc anh ta cũng giống mọi người, lễ phép gửi tin chúc mừng cho cô mà thôi. 
 
--
 
Chu Thịnh nói hai ngày sau trở về, nhưng cuối cùng cũng không về được. Chuyện bên đó còn chưa xử lý triệt để, vậy nên chưa về được. Bắc Bắc bảo Chu Thịnh cứ yên tâm ở lại bên đó, cô sẽ nằm trong nhà đọc kịch bản, thi thoảng xem TV chung với gia đình. 
 
Không thể không nói, Chu Thịnh nhắc Bắc Bắc trước đúng là một hành động đúng đắn, vào thứ năm, Bắc Bắc nhận được điện thoại do nhà họ Đồng gọi đến.
 
Vì nhớ rõ lời Chu Thịnh nên Bắc Bắc không nghe máy, nhưng nhà họ Đồng vẫn gọi lại, bám riết không tha. Nhìn hai mươi cuộc gọi nhỡ, Bắc Bắc cười thầm, cũng biết tình huống ra sao.
 
Cô không biết chi tiết, nhưng Bắc Bắc có thể đoán sơ sơ, nhà họ Đồng gọi khẩn thế này chắc chắn là vì hành động của Chu Thịnh ở bên đó, bằng không làm gì có chuyện nôn nóng tìm đến cô thế này. 
 
Bắc Bắc nhìn di động không sáng lên nữa, tắt máy để ngủ trưa.
 
Trong khoảng thời gian ở nhà, cô được nuôi béo trắng ra, cũng may đúng lúc vào ngày nghỉ hè, nên không cần lo lắng đến những chuyện khác.
 
Ngày nào cũng ăn ngủ ngủ ăn, đây được xem như là cuộc sống nhàn nhã nhất kể từ ngày Bắc Bắc tới đây. 
 
Tuy nhiên, sự nhàn nhã đó bị phá vỡ vào chiều ngày thứ bảy.
 
*
 
Khi Triệu Manh Manh gọi đến thì Bắc Bắc còn đang ngủ, cô vừa ngủ chưa bao lâu, điện thoại liền có tiếng nhạc vui vẻ, Bắc Bắc day phần đầu đau đớn, bấm nghe máy. 
 

“Alo.”
 
“Bắc Bắc, Bắc Bắc, xảy ra chuyện rồi.” Giọng Triệu Manh Manh vang lên ở đầu bên kia, cô có thể nghe một cách rõ ràng. 
 
Cô ngẩn ra, tỉnh ngủ luôn: “Làm sao vậy?”
 
Manh Manh che loa điện thoại, tránh vào phòng rồi nói khẽ: "Sếp nhà em ấy." 
 
“Anh ấy làm sao?” Bắc bắc vội vàng bò dậy, nhanh chóng hỏi Triệu manh Manh.
 
Triệu Manh Manh nói rõ ràng tin tức cô ấy nghe được: “Theo tin nóng, tổng giám đốc Chu bị công nhân đánh, nghe nói là vì sự kiện cháy nhà máy lúc trước, phía công ty không cho người nhà bệnh nhân cái gì gì đó. Tình huống cụ thể thì chị chưa rõ, vừa rồi chị nghe lén điện thoại của anh họ mới biết tin.”
 
Bắc Bắc sửng sốt, vội nói: “Em biết rồi, giờ em sẽ gọi ngay cho Chu Thịnh.”
 
“Ừ ừ, em nhớ hỏi rõ tình huống cụ thể, mong là không xảy ra chuyện gì.”
 
Bắc Bắc hiểu rõ: “Tắt máy trước đã, để em ra ngoài hỏi xem thế nào.”
 
“Ừ.”
 
Tắt máy, Bắc Bắc lao luôn ra phòng khách, không kịp mặc cả áo khoác. Chiều nào mẹ Chu cũng ngồi đọc sách ở phòng khách nên cô ra thẳng đó để gặp bà.
 
Khi Bắc Bắc ra phòng khách thì mẹ Chu không ở đó, cô nhíu mày suy nghĩ, kéo dì ở bên cạnh, hỏi: "Mẹ cháu đâu rồi?" 
 
“Bà chủ ở trên tầng.”
 
Bắc Bắc nghĩ rồi nói: “Vâng, cháu lên đó xem thế nào nhé.”
 
Nói rồi, Bắc Bắc đi thẳng tới phòng làm việc trên tầng hai. Cô cảm thấy có gì đó không hay sắp ập đến. Chu Thịnh chắc hẳn bị thương thật, nếu không mẹ cô đã chẳng lên phòng làm việc. Mới vừa đến cửa, Bắc Bắc đã nghe thấy giọng nói bên trong vọng ra. 
 
“Nghiêm trọng không?” Đó là giọng của mẹ Chu. 
 
Ông Chu gật đầu: “Tôi vừa nhận được điện thoại, bị đâm một nhát, đây là cố ý trả thù.” Ông lấy quần áo ở sau, nói nhỏ: “Tôi qua bên đó xem tình hình trước, tới nơi rồi gọi cho bà sau.”
 
“Tôi cũng phải đi.”

 
Ông Chu lắc đầu: “Không được, quá nguy hiểm, tình huống bên đó thế nào còn chưa biết được. Bà ở nhà còn an ủi mẹ với Bắc Bắc chứ."
 
Bà Chu im lặng rồi bất đắc dĩ gật đầu: "Vậy ông cẩn thận nhé.”
 
“Ừ.”
 
Vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa, hai ông bà nhìn nhau. Sau cùng, ông Chu trầm giọng nói: "Ai đấy?"
 
Bắc Bắc mím môi, thấp giọng nói: “Là con, Bắc Bắc đây ạ.”
 
Ông Chu sửng sốt, vội vàng ra mở cửa thì thấy Bắc Bắc đỏ mắt đứng ngay bên ngoài.
 
“Sao con……”
 
Bắc Bắc ngước mắt xem cha chồng, giọng cô khàn khàn: “Chu Thịnh bị thương rồi đúng không cha? Có nặng lắm không ạ?”
 
Ông Chu nhấp môi, không biết nên trả lời thế nào.
 
Vừa rồi bên kia còn nhắn: Cho dù thế nào cũng không thể để Bắc Bắc hay tin.
 
“Cha!” Bắc Bắc nhìn ông rồi nói: “Cha sắp qua bên đó đúng chứ, cho con đi cùng với được không?"
 
Ông Chu do dự, không biết có nên đưa cô đi cùng hay không.
 
Bà Chu thấy thế, cảm thấy đau lòng không thôi: “Đưa Bắc Bắc đi đi, con bé sẽ trông nom Chu Thịnh chu đáo hơn một chút." 
 
Ông Chu bất đắc dĩ thở dài, vươn tay vỗ vai con dâu, an ủi: “Không phải chuyện to tát gì, con đừng khóc, không khéo đến lúc khỏe thằng ranh kia lại tính sổ với cha. Giờ con về dọn hành lý đi, cha đưa con đi cùng.”
 
Bắc Bắc nín khóc mỉm cười, vội vàng nói: “Cảm ơn cha mẹ.”
 
Sau khi nói xong, Bắc Bắc bỏ mặc phản ứng của hai người, cô chạy như bay về phòng, thu dọn vật dụng cần thiết rồi cùng ra sân bay sang thăm Chu Thịnh với bố chồng. 
 
Trên đường đến thành phố, Bắc Bắc cũng được nghe toàn bộ tin tức.
 
Nguyên nhân sự việc không phải do người nhà những công nhân nằm viện gây sự mà do sự cố bất ngờ. Chuyện này có liên quan tới việc nhà máy bị cháy, vì đám cháy không phải do sự cố, mà là có người cố tình.
 
Khoảng thời gian này Chu Thịnh phải ở lại bên đó cũng vì để điều tra sự việc này.
 
Nhà máy đã lắp camera theo dõi từ lâu, gần như chỗ nào cũng có, ngoại trừ góc chết. Nhưng vào ngày xảy ra đám cháy, camera lại bị trục trặc, thậm chí còn có cái bị hư hỏng hoàn toàn, vậy nên hung thủ mới có thể bỏ trốn, không thể đuổi bắt kịp.
 
Bởi vì camera không ghi hình lại được nên cuối cùng chỉ có thể điều tra theo hướng tra xét từng bước một. Vậy nên công nhân dù là nghỉ hay đi làm vào ngày hôm đó đều bị điều tra, gạn hỏi, chấp nhận bị điều tra nơi họ xuất hiện và cả hành động trong ngày xảy ra đám cháy.

 
Nhà máy có hơn một nghìn người, rất đông, vậy nên quá trình điều tra khó mà thuận lợi trôi chảy.
 
Mãi đến trưa thứ bảy, sau giờ cơm trưa, Chu Thinh vừa định đến nơi bắt lửa thì thấy một người lén lút ở đó. Anh vừa gọi một tiếng, người nọ nhìn anh, giật mình thon thót.
 
Cuối cùng, người này bị Chu Thịnh truy vấn ngay trước mặt mọi người. 
 
Câu trả lời của người nọ không có vấn đề gì, chuyện cũng không phải do anh ta gây ra nên sau khi tìm hiểu, Chu Thịnh không định nán lại lâu, vừa định đi thêm một vòng rồi về nghỉ ngơi thì người nọ chợt nhớ ra một chuyện xảy ra vào hôm cháy. Anh ta đã đụng độ một người khác ở đó.
 
Vừa mới dứt lời, khi mọi người không cảnh giác, trong đám đông, một gã đàn ông cầm dao lao thẳng tới chỗ Chu Thịnh, sau đó... Bụng anh bị đâm, gã công nhân cầm dao cũng bị đưa tới đồn cảnh sát.
 
Có thể nói sự việc xảy ra quá nhanh, không ai ngờ tới, hơn nữa tình hình cũng hơi hỗn loạn, vậy nên tất cả... cũng chỉ được coi như là sự cố. 
 
Sau khi nghe hết, Bắc Bắc im lặng một lúc lâu mà vẫn không mở miệng nói chuyện. 
 
Tuy ông Chu đã an ủi Bắc Bắc, nhưng những lời an ủi đó không hề có tác dụng gì, Bắc Bắc vẫn luôn vờ mình bình tĩnh, không thể hiện cảm xúc sợ hãi. Tóm lại, có thể nói cô cũng khá mạnh mẽ.
 
Mãi đến khi vào bệnh viện, biết Chu Thịnh bình an ra khỏi phòng phẫu thuật, cô mới thấy chân nhũn ra không còn chút sức lực nào. 
 
Đỡ tường đi một đoạn, ông Chu lo lắng nhìn Bắc Bắc: “Bắc Bắc, con muốn về khách sạn nghỉ ngơi không?" 
 
Bắc Bắc lắc đầu: “Con muốn ở bệnh viện trông Chu Thịnh.”
 
Ông Chu im lặng một chút rồi hạ giọng nói: "Nhưng giờ mặt con tái lắm." 
 
Bắc Bắc vâng một tiếng, nhỏ giọng nói: “Con biết, con không sao đâu, con vào thăm Chu Thịnh nhé?"
 
Ông Chu nhìn vẻ mặt của cô, bị sự kiên định trong mắt cô thuyết phục, chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Ừ, thế con vào trong trông A Thịnh, cha qua bên kia hỏi thăm tình huống cụ thể của nó."
 
Bắc Bắc ngoan ngoãn gật đầu, đáp: “Vâng, cha cứ yên tâm mà đi, con không sao đâu ạ."
 
“Ừ.”
 
Cha Chu đi rồi, Bắc Bắc vào phòng bệnh, nhìn người đàn ông gầy một vòng lớn đang nằm trên giường, cô thấy nôn nao muốn khóc, lại đau lòng vô cùng. 
 
Lâu như vậy chưa được gặp nhau, cô không ngờ địa điểm họ tái hợp lại ở trong phòng bệnh thế này. Cô thì đứng, còn anh lại nằm ở nơi đó. 
 
Bắc Bắc nhỏ giọng nức nở, cô đi vào trong, ghé người xuống, vươn tay chạm lên gương mặt gầy nhom. Có lẽ vì ngủ nghỉ không tử tế, mắt anh thâm đen, nhìn vô cùng nặng nề.
 
Bắc Bắc thất thần nhìn người trước mắt, qua hồi lâu sau, cô mới khẽ gọi: “Anh ơi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận