Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 80: Tám mươi đồng tiền
 
Trong xe yên lặng một lúc, ngọn đèn đường rọi vào lúc sáng lúc tối. 
 
Xe vẫn vững vàng chạy trên đường, tài xế nhà họ Chu im lặng, lái xe ổn định, đối với cuộc trò chuyện của hai người ngồi phía sau đều không hề lên tiếng. 

 
Mẹ Chu nắm tay Bắc Bắc, rất lâu sau mới buông tay cô ra. Bà vừa buông tay ra thì màn hình điện thoại sáng lên, mẹ Chu cúi đầu xem rồi đột nhiên nhìn Bắc Bắc cười: "A Thịnh đến nơi rồi. Tin tức vừa mới gửi đến nói công nhân bên đó đã hồi phục rồi, nhận ra nó. Bây giờ mọi người chuẩn bị đi đến nơi xảy ra sự cố."
 
Bắc Bắc gật đầu: "Vâng. Không sao rồi."
 
Cô chỉ muốn biết Chu Thịnh bình an là được, những thứ khác thì chờ đến khi Chu Thịnh giải quyết xong rồi hỏi cũng chưa muộn. 
 
Nghĩ ngợi, Bắc Bắc hỏi: "Người thân của công nhân đó sẽ không làm loạn lên chứ?" Loại chuyện này, bình thường có người bị thương thì nhất định sẽ có người nhà hoặc ai đó đến làm loạn. Công ty xảy ra chuyện, sợ nhất chính là bị lan truyền những lời bịa đặt, vô căn cứ, che giấu chân tướng sự việc. 
 
Mẹ Chu suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu: "Mẹ không rõ nhưng công nhân bên đó sẽ kiềm chế được. Chỉ sợ tương lai phát sinh chuyện gì thì bây giờ chưa biết trước được."
 
Bà nhìn Bắc Bắc rồi thấp giọng nói: "Cảnh sát đã điều tra rồi, con đừng lo lắng quá."
 
"Lát nữa chúng ta về nhà rồi thì đi nghỉ ngơi sớm. Biết đâu sáng mai thức dậy đã có thể nghe được tin tức tốt rồi, biết chứ?"
 

Bắc Bắc im lặng, bất đắc dĩ nói: "Nhưng con ngủ không được."
 
Mẹ Chu bật cười: "Từ từ rồi sẽ ngủ được. Con đừng thức khuya, thức khuya thì da sẽ xấu lắm. Ngày mai có đi công việc không?"
 
Bắc Bắc sửng sốt, ngay lập tức nhớ đến công việc của mình: "Có ạ. Ngày mai phải đến Orange TV quay một gameshow."
 
"Vậy à?"
 
"Vâng ạ."
 
Mẹ Chu nghĩ: "Vậy mẹ và bà nội có thể đến xem không?"
 
"Dạ?" Bắc Bắc giật mình nhìn bà: "Mẹ muốn đến xem không?"
 
"Muốn chứ." Mẹ Chu cười: "Con dâu của mẹ lần đầu tiên tham gia gameshow, dù thế nào mẹ cũng phải đến để ủng hộ."

 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . ." Cô cười theo, nhìn mẹ Chu gật đầu: "Vâng. Vậy để con nói quản lý đưa vé cho mọi người, có mẹ và bà nội ạ?"
 
"Ừm ừm. Ngày mai hỏi bà nội rồi quyết định."
 
"Vâng ạ."
 
Mẹ Chu và Bắc Bắc trò chuyện, tạm thời giảm bớt sự căng thẳng và lo âu của cô, nên nhất thời Bắc Bắc cũng không đặc biệt chú ý đến chuyện kia của Chu Thịnh.
 
Tâm trạng dường như đã thả lỏng đôi chút, cho đến khi đến nhà họ Chu, Bắc Bắc vào căn phòng cũ của Chu Thịnh, sau khi dọn dẹp, toàn thân mệt mỏi, không nghĩ ngợi gì nữa mà liền đi ngủ ngay. 
 
--
 
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng ban mai mờ nhạt, Bắc Bắc đã thức dậy từ sớm, ngước mắt nhìn bức rèm cửa đã quên kéo lại, toàn bộ ánh sáng ngoài kia rọi vào làm chói mắt. 
 
Cô không quá quan tâm, nhanh chóng lấy điện thoại di động ở bên để gọi cho Chu Thịnh, không biết tình hình đêm hôm qua thế nào rồi. 
 
. . . . . . . . . . . .
 
Phía bên Chu Thịnh vì xử lý chuyện khẩn cấp tối qua mà cả đêm không ngủ. Trời vừa mờ mờ sáng, tiêu đề tin tức đã được đưa lên. Sau khi anh xem xong thì cảm thấy vấn đề không lớn lắm, rồi có công ty bên đó thông báo ngay. 
 
Nguyên nhân cụ thể của trận cháy nhà xưởng vẫn đang được điều tra kỹ càng, nhưng người nhà của người bị thương thì không đợi kết quả điều tra của bọn họ. Những công nhân còn lại cũng như thế, cư dân mạng cũng vậy, cho nên việc đầu tiên phải làm là trấn tĩnh tâm trạng của mọi người, đưa ra một lời giải thích hợp lý, rồi lại tỉ mỉ điều tra. 
 
Chu Thịnh đưa mắt nhìn trợ lý ở bên cạnh, suy nghĩ giây lát rồi nói: "Đi chuẩn bị xe đi, chúng ta đến bệnh viện một chuyến."
 
Tào Nhất Minh thấp giọng trả lời: "Vâng. Đi thăm hai công nhân bị thương đúng không? Vậy để tôi chuẩn bị chút quà."
 
Chu Thịnh gật đầu: "Chuẩn bị hai phong bì, đây xem như bồi thường thêm, ngoài ra mua ít thuốc bổ. Người nhà bệnh nhân đã sắp xếp ổn thỏa chưa?" Chu Thịnh ngước mắt nhìn. Đêm qua quá gấp gáp, ở bệnh viện lại có quản lý bên này rồi , cho nên Chu Thịnh đi thẳng đến nhà xưởng, hiểu rõ tình hình lúc đó rồi sau đó lại đi cùng cảnh sát đến cục cảnh sát. Làm xong tất cả mới đi ra thì đã đến giờ này rồi, thời gian nghỉ ngơi của anh cũng chẳng còn. 
 
Tào Nhất Minh gật đầu, báo cáo công việc: "Đã sắp xếp ổn thỏa rồi."
 
"Cảm xúc của bọn họ thế nào?"
 
"Cũng đã mời người phụ trách chuyên môn đến giải thích rồi."
 
Nghe vậy, Chu Thịnh gật đầu: "Vậy giờ đến bệnh viện."

 
Tào Nhất Minh sửng sốt, giật mình một chút, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ: "Tổng giám đốc Chu, bây giờ mới sáu giờ. Bây giờ qua bên đó có phải quá sớm hay không? Hay là anh nghỉ ngơi một lúc đi, cả đêm chưa ngủ rồi."
 
Chu Thịnh cẩm điện thoại ở bên đứng dậy, lắc đầu: "Không cần. Đi luôn bây giờ."
 
Ông chủ đã nói như vậy rồi, Tào Nhất Minh cũng không lý gì để cản lại, trả lời ngay: "Vâng. Tôi chuẩn bị ngay."
 
Chu Thịnh vừa lên xe, Bắc Bắc liền gọi tới. 
 
"Vợ à."
 
Giọng nói lo lắng của Bắc Bắc truyền qua loa điện thoại vang lên: "Anh không sao chứ?"
 
"Không." Chu Thịnh bật cười, ấn thái dương hơi đau đau, rồi thấp giọng nói: "Đêm qua về nhà rồi chứ?"
 
Bắc Bắc khẽ 'vâng' một tiếng: "Anh đừng lo cho em, tình hình bên anh thế nào rồi, nghiêm trọng không?"
 
Chu Thịnh nhìn ánh sáng bên ngoài cửa sổ càng ngày càng sáng, hít một hơi dài: "Tạm ổn, sẽ giải quyết được thôi."
 
Bắc Bắc nghe thấy giọng nói của anh lúc này khàn khàn, cô lo lắng vô cùng: "Có phải đêm qua anh thức cả đêm không?"
 
"Ừm."
 
Bắc Bắc lập tức hỏi: "Bây giờ thì sao? Sao em nghe có tiếng còi xe ở bên chỗ anh, có phải anh ra ngoài không?"
 
"Đến bệnh viện gặp người nhà nạn nhân." Chu Thịnh ngừng lại rồi nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng quá. Nhưng mà mấy ngày tới có thể anh phải ở bên này, em cứ ở nhà được chứ?"
 
"Được ạ. Em không sao."
 
Chu Thịnh khẽ 'ừm' một tiếng: "Tối anh sẽ gọi điện thoại, bây giờ anh phải đến bệnh viện."
 
"Vâng. Anh chú ý an toàn, phải ăn uống đầy đủ."
 
"Em yên tâm!"

 
Sau khi cúp điện thoại, vừa đúng lúc xe dừng trước cổng bệnh viện. Tào Nhất Minh xuống xe mua ít trái cây, quà biếu rồi hai người mới bình thản đi vào trong bệnh viện. Bệnh viện lúc này tương đối yên tĩnh, bác sĩ trực đêm vẫn còn đang nghỉ ngơi. 
 
Chu Thịnh và Tào Nhất Minh đi đến phòng bệnh của công nhân. Do xem xét đến việc người nhà sẽ đến nên mỗi bệnh nhân, công ty thuê một phòng đơn, có thể nói sắp xếp rất chu đáo. 
 
Người quản lý phụ trách ở bệnh viện nhìn thấy Chu Thịnh, kính cẩn chào hỏi: "Tổng giám đốc Chu."
 
Chu Thịnh gật đầu: "Tình hình sao rồi?"
 
"Tình hình đã ổn định. Phạm vi bị bỏng không lớn nhưng vẫn bị ảnh hưởng một chút."
 
"Bộ phận bị bỏng thì sao?"
 
"Ở cánh tay và sau lưng."
 
Chu Thịnh đã hiểu: "Người nhà nạn nhân nói thế nào? Đồng ý phẫu thuật không?"
 
"Vẫn chưa đồng ý. Nói là đang suy nghĩ."
 
Chu Thịnh gật đầu: "Nếu như đồng ý thì cố gắng tìm bệnh viện tốt nhất để chữa trị." Anh im lặng  một lúc rồi nói: "Không thể để nạn nhân thiệt thòi."
 
"Tôi hiểu rồi."
 
Sau khi Chu Thịnh ở bên ngoài một lúc thì mới vào trong phòng bệnh, thăm hỏi người bệnh bị thương ở từng phòng một. Cho dù Chu Thịnh có cảm giác ghét bệnh viện nhưng lúc này anh không hề biểu hiện ra một chút nào cả, trên mặt vẫn nở nụ cười cho người khác cảm giác thân thiết. 
 
Sau khi an ủi bệnh nhân và cả người nhà, Chu Thịnh liếc nhìn về phía trợ lý bên cạnh, khẽ cười: "Vẫn còn một trận chiến ác liệt."
 
Trận hỏa hoạn này tuyệt đối không phải là việc ngoài ý muốn. Nhà xưởng đã mở hơn trăm năm, quản lý vẫn tương đối tốt, công nhân cũng toàn là những công nhân lâu năm, sự việc này trước giờ chưa từng xảy ra, hơn nữa . . . . . . . . . . . . . . lúc đó cũng sắp đến giờ tan ca, đúng lúc thời gian hỗn loạn nhiều người để xảy ra trận hỏa hoạn. 
 
Tào Nhất Minh đã ở bên cạnh Chu Thịnh mấy năm rồi, đương nhiên cũng hiểu rõ điều này: "Vậy tổng giám Chu bây giờ về khách sạn hay thế nào ạ?"
 
"Ừm. Về khách sạn nghỉ ngơi trước, buổi chiều đến nhà xưởng."
 
"Vâng."
 
Bỗng nhiên, Tào Nhất Minh nói: "Tổng giám đốc Chu đi ăn sáng không? Tôi đói rồi."
 
Chu Thịnh: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Khẽ cười, liếc trợ lý của mình rồi lại cười: "Vất vả quá. Đi ăn thôi."
 
Hai người thật sự không giống cấp trên với cấp dưới, đi song song nhau, quyết định ăn một bữa sáng đơn giản ở một tiệm gần bệnh viện. 
 
Sau khi ăn sáng xong, hai người quay về khách sạn ngay. 

 
Nghỉ ngơi dưỡng sức. 
 
*
 
Buổi sáng, Bắc Bắc sau khi ăn sáng ở nhà xong thì đi dạo quanh vườn cùng với bà nội Chu. Cô đến nhà họ Chu mấy lần rồi nhưng mà vẫn chưa đi xem hết một lượt nhà họ Chu. Bây giờ vừa hay có thời gian cũng có thế đi cùng với bà nội. 
 
Vì thế, tâm trạng cũng xem như vui hơn, trừ việc lo lắng cho Chu Thịnh bên kia ra thì xem như bây giờ là thời gian nhàn nhã hiếm có của Bắc Bắc. 
 
Buổi chiều, Trần Tĩnh đến đón cô, hai người cùng đi đến đài truyền hình để ghi hình chương trình. Bởi vì cô còn phải luyện tập nên đi trước. 
 
"Không phải lúc trước em nói tìm chị lấy vé sao? Làm sao lại không cần nữa." Vừa lên xe, Trần Tĩnh đã không nhịn được sự tò mò mà hỏi cô. 
 
Bắc Bắc cúi đầu: "Mẹ em hình như sợ không đến kịp nên không cần đưa nữa."
 
Trần Tĩnh gật đầu, cười nhìn Bắc Bắc: "Chị không ngờ quan hệ của em và cha mẹ tổng giám đốc Chu lại tốt như vậy."
 
Bắc Bắc bật cười, bỗng nhiên nói: "Mọi người rất tốt, đối với em cũng rất tốt."
 
Trần Tĩnh lên tiếng, ghét bỏ nói: "Được rồi. Trước giờ chị không nghe ai nói người nhà họ Chu tốt cả. Có thể là do Chu Thịnh thích em nên mọi người mới đối xử đặc biệt với em."
 
Mặc dù đây là sự thật nhưng Bắc Bắc cũng không nhịn được mà phản bác lại: "Chị không thể khen em, nói là vì em được mọi người yêu thích sao?"
 
Trần Tĩnh bật cười: "Em cũng biết là khen em, câu này quá giả tạo, chị không nói nổi."
 
Bắc Bắc khinh bỉ nhìn chị, không muốn nói chuyện tiếp. 
 
Sau một lúc, Trần Tĩnh ho hai tiếng, nhìn Bắc Bắc: "Chị phải nói với em một chuyện nghiêm trọng."
 
"Chị nói đi." Bắc Bắc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Tĩnh, lại thấp thỏm không yên một giây đồng hồ: "Chuyện gì?"
 
"Hôm nay em sẽ phải hát."
 
Bắc Bắc trợn mắt, hoang mang nhìn Trần Tĩnh: "Chị đùa với em à?"
 
"Không hề. Chị đã xem kịch bản chương trình của tụi em rồi. Các em có hoạt động thách thức ca hát."
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . ." Im lặng một lúc, Bắc Bắc nhìn Trần Tĩnh nghiêm túc hỏi: “Vậy bọn họ không biết em hát dở muốn chết sao?”



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận