Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 78: Bảy mươi tám đồng tiền
 
Bắc Bắc ngước mắt nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, hơi chói mắt. 
 
Cô nghĩ đến chuyện của mình. Thật ra khi bắt đầu, cô cho rằng Chu Thịnh lấy mình là vì muốn đối phó với gia đình, mặc dù nói đúng ra thì bản thân cô quả thật cũng không tệ, nhưng sự thật . . . . . . . . Chu Thịnh không biểu hiện rõ ra bên ngoài rằng anh thích cô ở điểm nào. 

 
Ngay khi bắt đầu sống chung, cho dù Bắc Bắc làm chuyện gì, Chu Thịnh đều không nói gì nhưng cũng không đến mức là mặc kệ. Một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ, hai người nói chuyện không vượt quá năm câu. 
 
Có lúc là gọi ăn cơm, có khi cả ngày cũng không nhìn được mặt nhau. 
 
Với tình hình như vậy, Bắc Bắc thật sự không hiểu nổi, từ khi nào mà Chu Thịnh lại thích mình chứ. Nếu như thích trước khi cô xuyên qua thì tại sao không để ‘Đồng Bắc Bắc’ cũ biết, nếu như là sau này thì vậy tại sao lại yêu cầu gia đình hỏi cưới cô chứ? ? !
 
Điểm này, Bắc Bắc có nghĩ thế nào cũng không hiểu được. 
 
Cô đưa tay ấn mi tâm, cảm thấy hoang mang. 
 
"Chị Tĩnh."
 
"Hửm?"
 

Bắc Bắc nheo mắt nhìn, bỗng nhiên hỏi: "Chị nói xem một người đàn ông tại sao lại bằng lòng cưới một người phụ nữ vậy?"
 
Trần Tĩnh im lặng nửa ngày, đơn giản nói: "Nguyên nhân có rất nhiều." Trần Tĩnh đưa mắt nhìn cô: "Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này như vậy?"
 
Bắc Bắc 'vâng' một tiếng: "Em hỏi thử thôi, tò mò một chút."
 
Trần Tĩnh cười, gật đầu: "Có thể vì tiền đó."
 
"Người đàn ông đó còn nhiều tiền hơn người phụ nữ."
 
"Vậy là vì sắc đẹp, người đẹp ai mà không thích."

 
Nghe vậy, Bắc Bắc ngẫm nghĩ, nhìn khuôn mặt mình trên gương chiếu hậu rồi nghĩ đến khuôn mặt của Chu Thịnh, âm thầm loại trừ điều này đi: "Người đàn ông cũng đẹp trai, anh tuấn lắm."
 
Trần Tĩnh mím môi, nghiêm túc đánh giá Bắc Bắc một cái, rồi nói nhỏ: "Vậy thì vì thích thôi." Cô ngừng lại nhìn vẻ mặt không bình thường của Bắc Bắc, nghĩ ngợi lại nói: "Em đang nói em và tổng giám đốc Chu?"
 
Ánh mắt Bắc Bắc hiện lên một tia khác lạ, cô nhìn Trần Tĩnh nhưng lại không nói gì. 
 
Sau một lúc lâu, Trần Tĩnh giảng giải cho Bắc Bắc: "Mặc dù chị không biết em và tổng giám đốc Chu xảy ra chuyện gì nhưng mà chị cho rằng giữa vợ chồng mà có vấn đề thì nhất định phải nói chuyện rõ ràng, đừng giữ mãi ở trong lòng, lỡ như lâu rồi để lại vướng mắc thì phải làm sao."
 
Nghe vậy, Bắc Bắc ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng. Em biết rồi."
 
"Ừm. Yên tâm đi. Bây giờ em và tổng giám đốc Chu tốt như vậy. Nếu là chuyện quá khứ, sau khi hỏi rõ thì bất luận xảy ra chuyện gì cũng đừng để ý quá. Con người phải luôn nhìn về phía trước, chứ không phải trì trệ không tiến, thậm chí còn thụt lùi." Không thể không nói Trần Tĩnh là một người quản lý có khả năng thuyết phục, những lời này khi nói ra đã có thể giúp Bắc Bắc hiểu thêm nhiều điều. 
 
Giống như ngay lúc này, Trần Tĩnh nói rất đúng. 
 
Cô - Đồng Bắc Bắc phải tiến về phía trước, chuyện này cũng phải hỏi cho rõ ràng cho dù là nguyên do gì đi chăng nữa. Quả thật, Bắc Bắc nên biết sự thật, cô không thể thoải mái hưởng thụ chuyện của “Bắc Bắc” cũ nhưng lúc đầu lại trốn tránh vấn đề. 
 
"Em hiểu rồi."
 
Trần Tĩnh cười nhẹ: "Đừng quan tâm quá làm gì. Nói không chừng mọi chuyện không tồi tệ như em nghĩ đâu."
 
"Dạ?"
 
Trần Tĩnh cười, chỉ lên vẻ mặt của cô: "Em đã nói cho chị biết rồi, chuyện em gặp phải rất tồi tệ."
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Cô mang theo ý cười nhìn Trần Tĩnh: "Có người quản lý thông minh thật là không tốt chút nào."
 
"Chuyện nhỏ gì cũng đều bị nhìn ra."
 
Trần Tĩnh nhướng mày: "Ừm. Đương nhiên, ai bảo chị từng trải hơn em nhiều chứ."
 
Lời này Bắc Bắc không phản bác lại. 

 
Hai người nhìn nhau cười, vừa đúng lúc đến cổng công ty. Bắc Bắc và Trần Tĩnh cùng nhau đi vào, vừa vào đại sảnh, Bắc Bắc nhìn thấy bạn học đã lâu rồi không gặp. 
 
Tôn Vệ hồ nghi nhìn Bắc Bắc, gọi một tiếng: "Đồng Bắc Bắc?"
 
Bắc Bắc sửng sốt, đánh mắt nhìn qua, sau khi nhìn thấy trong tay Tôn Vệ ôm tài liệu thì khẽ gật đầu: "Là tôi." Cô dừng lại rồi hỏi: "Hôm nay cậu không đi học sao?"
 
Tôn Vệ 'ừm' một tiếng: "Xin thầy nghỉ học. Vừa đúng lúc hôm nay ở đây có lớp huấn luyện."
 
Bắc Bắc 'ồ' lên, mỉm cười: "Các bạn khác đâu?"
 
Tôn Vệ lắc đầu: "Không biết nữa." Cậu nhìn chằm chằm Trần Tĩnh đứng bên cạnh Bắc Bắc và hỏi: "Đây là quản lý của cậu?"
 
"Đúng vậy." Bắc Bắc mím môi: "Tôi khá may mắn."
 
Tôn Vệ cười gượng, lần này ánh mắt nhìn Bắc Bắc đã hàm chứa những thứ khác rồi. Cũng may Bắc Bắc cũng không để ý, dù sao mối quan hệ giữa cô và Chu Thịnh sớm muộn gì cũng công bố, đến lúc đó rồi nói đi. 
 
Hai người không nói được mấy câu thì Tôn Vệ liền đi. 
 
Bắc Bắc và Trần Tĩnh cùng đi vào phòng nghỉ riêng của mình. Bởi vì bây giờ nghệ sĩ công ty còn ít, mỗi nghệ sĩ ký hợp đồng đều có phòng nghỉ riêng độc lập. Căn phòng của Bắc Bắc rộng rãi, nhiều ánh sáng, có thể nói là đây là tốt nhất rồi. 
 
Trần Tĩnh nhìn cô rồi nói: "Bạn học kia của em không ngoan hiền vậy đâu."
 
"Hả?" Trầm mặc một lúc rồi Bắc Bắc hỏi: "Sao chị lại nói như vậy?"
 
Trần Tĩnh khẽ nói cho cô biết những chuyện liên quan đến Tôn Vệ. Cuối cùng, Trần Tĩnh nói ý sâu xa: "Thủ đoạn không đơn giản, dành được vai diễn của một đạo diễn nổi tiếng."
 
"Quay phim chưa?"
 
"Chưa, vừa mới ký hợp đồng thôi. Hình như là nam phụ, cụ thể thế nào thì chị không rõ."
 

Bắc Bắc gật đầu: "Mỗi người công ty đều xếp người quản lý sao?"
 
"Có người quản lý nhưng dưới tay mỗi người quản lý cũng có vài nghệ sĩ. Tôn Vệ xem như thông minh."
 
Chuyện này trong showbiz cũng thường gặp. Nhưng mà mọi người cũng đều cảm thấy không thể lâu dài, có thể có chỗ dựa nhưng mà tự bản thân cũng phải nỗ lực. 
 
Bắc Bắc cũng hiểu rõ đạo lý này, cho nên mới không ngừng cố gắng. 
 
"Kệ đi. Không nói Tôn Vệ nữa, chúng ta bàn công việc."
 
"OK."
 
Hai người ở trong phòng bàn bạc chuyện công việc, không có chút qua loa nào cả. 
 
Trên phương diện công việc, Trần Tĩnh chuyên nghiệp hơn Bắc Bắc chuyện gì cũng không hiểu. Bàn bạc khá lâu, cuối cùng quyết định nhận bộ phim truyền hình mà Bắc Bắc mong muốn. Là bộ phim truyền hình hiện đại, thiên về đề tài đô thị. 
 
Mặc dù xuất phát điểm từ phim truyền hình không cao nhưng mà không có kịch bản điện ảnh nào hay, cho nên mới quyết định như vậy. Huống hồ, Bắc Bắc vẫn luôn cảm thấy đóng phim truyền hình giúp mình càng có lực tương tác, cũng dễ dàng trau dồi, rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình, vậy nên cô rất thích. 
 
Còn về Trần Tĩnh cũng tương đối cho rằng phim truyền hình không tệ, ít nhất có thể để danh tiếng của Bắc Bắc mở rộng. Dù sao thời gian quay phim điện ảnh cũng tốn thời gian khá dài, đối với người mới vào nghề như Bắc Bắc đợi không được. 
 
*
 
Sau khi bàn bạc ổn thỏa, Trần Tĩnh vẫn phụ trách đưa Bắc Bắc về nhà. 
 
Người quản lý này từ sau khi dẫn dắt Bắc Bắc thì có thể nói là khá nhàn rỗi. Trong tay chỉ có một nghệ sĩ, chỉ cần quan tâm đến nghệ sĩ còn những chuyện khác đơn giản hơn nhiều. 
 
"Chuyện lúc nãy nói, tự em suy nghĩ đi nhé."
 
Bắc Bắc cười: "Em sẽ suy nghĩ kỹ, chị yên tâm."
 
"Ừm, ghi hình cho chương trình ngày mai chị sẽ qua đón, sẽ chuẩn bị trang phục sẵn cho em."
 
Bắc Bắc gật đầu: "Vâng ạ."
 
Sau khi Trần Tĩnh lái xe đi, một mình Bắc Bắc mang khẩu trang đi dạo một vòng quanh tiểu khu. Môi trường xanh ở tiểu khu cực kỳ tốt, đi chỗ nào cũng nhìn thấy màu xanh tươi tốt của cây cối, to có, nhỏ có. 
 
Phía sau còn có một nơi chuyên dành cho mọi người luyện tập. Nghe nói rất nhiều người già và cả người trẻ tuổi đều hăng hái tinh thần luyện tập, buổi tối cũng xuống đi bộ nhưng mà Bắc Bắc chưa bao giờ đến. 

 
Bây giờ đang rảnh rỗi, Chu Thịnh cũng không ở nhà, Bắc Bắc liền muốn qua bên đó xem thử, thuận tiện cũng xem như làm quen với môi trường của tiểu khu. 
 
Hướng về phía trong một lúc, ven đường bắt gặp hai ba người, may mắn lúc này Bắc Bắc mang khẩu trang và mũ nên không ai nhận ra cô. 
 
Cô ở phía sau khu nghỉ ngơi dạo một vòng rồi mới về nhà. 
 
Vừa về nhà, Bắc Bắc cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời không đi được, giống như di chứng sau khi đi du lịch vẫn chưa khỏi hẳn hoàn toàn. Cô đi thẳng đến sofa rồi ngủ. Khi Bắc Bắc tỉnh dậy là lúc chuông điện thoại vang lên. 
 
Bắc Bắc nhìn thấy thông báo hiện lên khá lâu rồi mới ấn nhận. 
 
Vừa nhận, cô liền nghe âm thanh khuếch đại, người bên phía kia tùy ý nói: "Đồng Bắc Bắc."
 
"Chuyện gì?" Âm thanh của Bắc Bắc lười biếng. 
 
Mẹ Đồng dừng lại, ho một tiếng: "Con đã nói gì với người nhà họ Chu?"
 
Bắc Bắc sửng sốt, không trực tiếp hỏi: "Có chuyện gì không? Không có thì tôi cúp máy."
 
Tiếng mẹ Đồng hổn hển truyền qua điện thoại: "Có phải con đã nói gì với người nhà họ Chu không? Con có biết bây giờ Chu Thịnh trắng trợn thu mua cổ phần nhà họ Đồng không? Chúng mày rốt cuộc muốn làm gì?"
 
Nghe vậy, Bắc Bắc hơi thay đổi, những chuyện này cô thật sự không biết. Nhưng mà xem như không biết thì Bắc Bắc cũng không nói thẳng cho mẹ Đồng. 
 
"Vậy nên mẹ gọi cho tôi là muốn biết chuyện gì?"
 
Đối với giọng điệu nói chuyện của cô, mẹ Đồng cực kỳ tức giận: "Có phải mày quên rồi không? Bản thân mày cũng là người nhà họ Đồng, mày có bao giờ nghĩ nhà họ Đồng mà sụp đổ thì mày sẽ thế nào chưa?"
 
Bắc Bắc cười giễu cợt, tùy ý dựa lưng vào sofa rồi hỏi lại: "Vậy sao? Vậy sụp đổ thì sụp đổ đi. Mẹ từ khi nào lại nhớ đến tôi là người nhà họ Đồng rồi? Ban đầu khi bắt tôi đi xem mắt thì sao không nhớ ra?" Bắc Bắc ồ lên, nhấn mi tâm và nói: "Trước đây tôi quên nói một chuyện. Ban đầu khi không có Chu Thịnh, tôi nhớ mẹ còn bắt tôi đi xem mắt mấy tên nhà giàu đúng không, việc này nhà họ Chu chắc chắn không biết nhỉ?"
 
Giọng nói Bắc Bắc lạnh lẽo nhưng khiến cho người ta cảm giác không rét mà run: "Mẹ nói nếu như tôi nói với Chu Thịnh thì anh ấy sẽ làm ra chuyện gì?"
 
Mẹ Đồng cắn răng, quả nhiên 'xí' một tiếng qua điện thoại với Bắc Bắc: "Mẹ vì muốn tốt cho con thôi. Con cũng hơn hai mươi tuổi rồi lẽ nào không muốn lấy chồng sao?" Bà ta nói chuyện như lẽ đương nhiên: "Nhà họ Đồng đã nuôi lớn con như vậy là vì cái gì, lẽ nào con không rõ sao?"
 
Bắc Bắc mỉm cười, trên mặt biểu thị nụ cười thờ ơ: "Vâng vâng, tôi làm sao lại quên chứ, nhưng mà tôi không phải là con gái ruột của bà."
 
Tiếng nói vừa dứt, trong nháy mắt mẹ Đồng trở nên căng thẳng, tay nắm chặt điện thoại, ngay cả lời nói cũng trở lên lắp bắp: "Mày . . . . .  mày . . . . . . biết từ khi nào?" 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận