Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 77: Bảy mươi bảy đồng tiền
 
Cư dân mạng vẫn còn rất tích cực nhiệt tình thảo luận. Độ hot của chương trình vẫn mãi không hề giảm. Ngược lại bởi vì mỗi ngày ekip chương trình lại tung ra một đoạn clip ngắn cắt ghép nên độ hot càng ngày càng cao. úng>
 
Sau khi Bắc Bắc dỗ dành Chu Thịnh kiêu ngạo xong thì mới tiến lại gần anh rồi cùng nhau xem chương trình tạp kỹ lần đầu cô tham gia. 

 
Bên cạnh có trái cây mà Chu Thịnh đã cắt sẵn cho cô, còn có ly nước ấm, có thể nói là rất chu đáo. 
 
Bắc Bắc ở phòng khách xem video, Chu Thịnh im lặng về phòng mà tiếp tục làm việc, anh còn mấy cuộc họp trực tuyến nữa. Bởi vì Bắc Bắc ở nhà nên anh bảo trợ lý chuyển thời gian họp sang buổi chiều. 
 
Bây giờ vừa đúng đến giờ họp, Chu Thịnh đóng cửa phòng làm việc, cố gắng tối đa không gây nhiễu đến Bắc Bắc ở bên ngoài. 
 
Hai người ở trong nhà đều bắt đầu làm việc riêng của mình, không khí hòa hợp, rõ ràng không có sự nhàm chán nào cả, ngược lại thì cảm thấy nhẹ nhàng, dễ chịu đến kỳ lạ. 
 
Trong phòng làm việc thi thoảng phát ra âm thanh trầm thấp, lay động trái tim thiếu nữ. Bắc Bắc ghé sát lại nghe một lúc, nghe Chu Thịnh từ tiếng Trung chuyển qua tiếng Anh, cuối cùng có vẻ lại nói tiếng Pháp. 
 
Nhướng mày, Bắc Bắc an tâm, cả người lười biếng nằm trên sofa, xem chương trình của mình. 
 
Sau khi xem xong, cuối cùng Bắc Bắc cũng biết tại sao mặt Chu Thịnh lại đen như vậy. Ekip chương trình cũng thật là ác, vì độ hot mà dám để cô và Triệu Manh Manh có loại cảm giác hường phấn, khó trách được fans lại ghép hai người thành một CP được. 
 

Cô kéo xuống phần bình luận chương trình ở dưới, có người mắng mình cũng có người khen mình, xem ra tâm tình cũng tạm được. 
 
Xem xong chương trình, Bắc Bắc ngồi ngay tại chỗ suy nghĩ giây lát, nhìn thấy thời gian của đồng hồ báo thức hiện ở trên tường. Cô trở về nhà bếp, chuẩn bị bắt đầu nấu cơm, giờ đã trễ rồi. 
 
Buổi trưa là do Chu Thịnh nấu, cho dù nói như thế nào thì lâu rồi không về nhà, Bắc Bắc cũng phải làm chút gì đó ngon ngon để khao người đàn ông kiêu ngạo hay nhõng nhẽo kia. 
 
Đồ ăn ở trong tủ lạnh không nhiều lắm, Bắc Bắc cố gắng chọn những món Chu Thịnh thích ăn ra, chuẩn bị nấu cơm. 
 
Một mình cô ở trong bếp bận rộn. Cuộc sống ở trong bếp vốn buồn tẻ, thế nhưng bây giờ cảm thấy cũng không tệ. Một khi trong lòng đã thay đổi thì những thứ khác đều không còn giống như cũ nữa. 
 
Bắc Bắc ngâm nga một đoạn nhạc, một mình vui vẻ trong bếp mà không chú ý dến Chu Thịnh ra từ khi nào. 
 

Chu Thịnh nhìn người đứng ở không xa, khi Bắc Bắc cúi đầu để lộ ra cái cần cổ trẳng mà thon dài, đặc biệt đáng chú ý. Trong bếp mở đèn, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng, Bắc Bắc mặc chiếc tạp dề lên trông vô cùng dịu dàng. Chu Thịnh ngắm nhìn cô một lúc lâu rồi mới khẽ hắng giọng gọi: "Vợ ơi!"
 
Tay Bắc Bắc đang xào rau ngừng lại, quay đầu nhìn anh, trừng mắt thất thần: "Cuộc họp kết thúc rồi?"
 
Chu Thịnh gật đầu: "Buổi tối còn một cái nữa."
 
Bắc Bắc ồ một tiếng, cong môi cười: "Tối nay là món sườn chua ngọt mà anh thích đó."
 
"Cảm ơn vợ."
 
Bắc Bắc mỉm cười, cong môi nhìn Chu Thịnh: "Không có gì. Việc em nên làm mà."
 
Hai người nhìn nhau cười, Chu Thịnh xen vào dựa lên cánh cửa, suy nghĩ giây lát rồi hỏi: "Cần anh làm gì không?"
 
Bắc Bắc nghĩ ngợi: "Anh bóc tỏi giúp em đi, chút nữa sẽ dùng."
 
"Ừm."
 
Hai người phối hợp nhịp nhàng, chẳng mấy chốc mà hương thơm ngào ngạt, mê người của món rau xào tỏa ra. 
 
Chu Thịnh chủ động cầm lấy chén đũa ra ngoài phòng ăn dọn dẹp. Để có thêm không khí, anh còn đặc biệt khui chai rượu mà mình yêu quý. 
 
Bắc Bắc nhìn thấy, không nhịn được mà trêu chọc: "Đây không phải chai rượu quý của anh sao, nỡ lấy ra uống sao?"
 
Chu Thịnh gật đầu: "Bầu không khí lãng mạn như vậy thì làm sao có thể không có rượu được."
 
Bắc Bắc bật cười, tự động đi lấy cái ly đến. Mặc dù cô uống không được nhiều nhưng một hai ly rượu vang thì vẫn uống được. 
 
"Ok. Lâu rồi em cũng không uống rượu."
 
Chu Thịnh ngẫm nghĩ một chút rồi nhìn Bắc Bắc: "Ở bên ngoài, em không thể uống rượu linh tinh."
 
Bắc Bắc trả lời: "Em biết chứ, yên tâm đi."
 

Mặc dù có vài trường hợp xã giao không thể từ chối nhưng Bắc Bắc uống rượu biết được chừng mực của mình. Bình thường mà nói là sẽ không để mình say khướt, trừ khi có bạn bè hoặc Chu Thịnh đi cùng thì cô mới có thể làm càn một chút. 
 
Bữa cơm dưới ánh nến của hai người có thể nói là rất lãng mạn. 
 
--
 
Sau khi ăn cơm xong, Chu Thịnh đi rửa chén, đúng lúc Trần Tĩnh gọi điện thoại đến, Bắc Bắc liền đi ra ngoài ban công nghe điện thoại. 
 
"Chị Tĩnh!"
 
Tiếng cười của Trần Tĩnh truyền qua điện thoại: "Tâm trạng tốt thế?"
 
Bắc Bắc bật cười, khẽ đáp: "Không tệ. Chị Tĩnh ăn tối chưa?"
 
Bên phía Trần Tĩnh nói: "Ăn rồi. Bây giờ em ở nhà sao?"
 
"Vâng ạ. Sao thế chị?"
 
"Có một tiết mục muốn mời em tham gia."
 
Bắc Bắc ngẩn ra, có chút khác lạ: "Tiết mục gì ạ?"
 
"Thật ra cũng là gameshow của Orange TV, coi như là kiểu một nửa thăm hỏi trò chuyện, sau đó thì chơi trò chơi vận động. Đương nhiên phần lớn là vì độ hot của chương trình du lịch của các em, đài truyền hình muốn rèn sắt khi còn nóng, hấp dẫn lôi kéo người xem một chút."
 
Nghe vậy, Bắc Bắc trầm ngâm một lát rồi nói nhỏ: "Có khách mời khác tham gia không?"
 
"Có Triệu Manh Manh. Vừa nãy chị hỏi rồi, tụi em chia ra làm hai kỳ để mời đến. Em và Triệu Manh Manh, vợ chồng Lý Ẩn một kỳ, hai nhóm kia ở kỳ sau." Trần Tĩnh nói ra những tin tức mà mình biết được. 
 
Bắc Bắc suy nghĩ: "Vậy được ạ. Em ok."
 
"Ừm. Chị muốn nói với em là ngày kia sẽ ghi hình, hai ngày này em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi."
 

Bắc Bắc bật cười, cong môi cười: "Vâng."
 
Sau một lúc, bị gió thổi làm cho suy nghĩ tỉnh táo hơn, bỗng nhiên Bắc Bắc nghĩ đến chuyện kịch bản của mình: "À, những kịch bản lần trước chị đưa cho em, em đã đọc xong hết rồi?"
 
"Cả ba quyển đều đọc xong rồi?"
 
"Vâng." Bắc Bắc nghĩ ngợi giây lát rồi nói: "Chị Tĩnh! Ngày mai chị có việc gì không? Nếu như không có thì chúng ta cùng lên công ty một chuyến, đến công ty em sẽ nói chuyện với chị."
 
"Ok. Sáng mai chị đón em hay là trưa mai?"
 
"Chín giờ ạ. Ăn sáng xong thì chị đến đón em."
 
"Được. Thuận tiện nói với em về chuyện gameshow sắp tới."
 
"Vâng. Làm phiền chị rồi."
 
"Nên vậy mà."
 
Sau khi ngắt điện thoại, Bắc Bắc đứng ở ban công hít không khí một lúc, khi đã cảm thấy cả người tâm tình thoải mái thì mới cầm điện thoại đi vào phòng khách. Trong phòng khách không có ai, trong phòng làm việc phát ra âm thanh, Bắc Bắc lắc đầu, đối với cường đồ làm việc cực lớn của Chu Thịnh, cô cảm thấy bất đắc dĩ. 
 
Cô luôn biết Chu Thịnh rất bận. Thỉnh thoảng cô có thể cho mình một kỳ nghỉ gì đó nhưng Chu Thịnh hoàn toàn không thể. Khi Bắc Bắc quay phim, anh đến phim trường cũng là luôn dồn từ thời gian ngủ của mình ra. 
 
Cứ nghĩ như vậy, Bắc Bắc càng đau lòng vì Chu Thịnh. 
 
Nếu như nói trước kia, Bắc Bắc không có nhiều cảm giác về Chu Thịnh, nhưng bây giờ cô càng ngày càng thích Chu Thịnh sâu đậm, thậm chí giống như đã thăng hạng từ việc thích qua một giai đoạn nào đó. 
 
Chỉ là Bắc Bắc vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn. 
 
Cô đứng ở phòng khách, nghe âm thanh từ phòng làm việc thi thoảng phát ra rất lâu rồi mới ôm cánh tay mình đi về phòng, chuẩn bị đi tắm, sau đó đọc kịch bản. Về những việc không nghĩ thông suốt thì hãy để sau rồi tính. 
 
Cô mãi là người có tính cách như vậy. 
 
*
 
Sáng ngày hôm sau, sau khi Bắc Bắc ăn sáng ở nhà với Chu Thịnh xong, thì anh đến công ty làm việc, còn Bắc Bắc vẫn ở nhà đợi Trần Tĩnh đón đến Mộ Bắc. 
 
Đúng giờ Trần Tĩnh đến, Bắc Bắc vừa xuống lầu thì bắt gặp xe Trần Tĩnh đến. Vừa lên xe, hai người nhìn nhau cười: "Đi du lịch vui vẻ nhỉ."
 
Bắc Bắc ai oán nhìn: "Chị còn chọc em nữa."

 
Trên wechat, hai người mấy ngày này cũng nói chuyện không ít. 
 
Trần Tĩnh bật cười: "Mặc dù ngay từ đầu chị cũng đã đoán được, nhưng mà chị thật sự không ngờ là chương trình này lại ác như thế."
 
Bắc Bắc thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ekip ác với tất cả mọi người, không cho bọn em tiền, không cho bọn em ăn, còn bắt bọn em biểu diễn tài năng trên đường phố, em cũng đành chịu luôn."
 
" Vậy em biểu diễn tài năng gì?"
 
Bắc Bắc sửng sốt, vỗ lên đầu mình, có chút ngượng ngùng: "Chị đợi đến lúc phát sóng đi. Em cảm thấy đến lúc đó em sẽ có một hàng loạt các meme."
 
"Hả?" Trần Tĩnh kinh ngạc nhìn cô, có chút nghi ngờ: "Lẽ nào em biểu diễn meme kiếm tiền?"
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . ."
 
Cô bất đắc dĩ nhìn Trần Tĩnh: "Sức tưởng tượng của chị cũng phong phú quá, cái gì mà biểu diễn meme chứ?"
 
Trần Tĩnh nhướng mày: "Em không biết chứ, lần trước chị nhìn thấy nghệ sĩ học mấy cái meme trên wechat đó, là người nổi tiếng đó, học giống y như đúc vậy."
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . ." Nghẹn lời, Bắc Bắc nói: "Em thật sự không biết."
 
Trần Tĩnh bật cười: "Không sao. Lúc nào xem chương trình đó thì sẽ biết."
 
Bắc Bắc 'vâng' một tiếng. Cảnh vật bên ngoài cửa kính ô tô hiện ra, trời ngày hè nắng chói chang, người đi trên đường không hẹn mà cùng nhau tăng tốc bước nhanh. Ngắm nhìn mãi, Bắc Bắc lại cảm thán: "Vẫn ở nhà là tốt nhất, cảm thấy thân thương."
 
Trần Tĩnh cười theo, kiểu này đối với cô có chút bất đắc dĩ: "Đương nhiên rồi. Tốt xấu gì cũng là nơi em sinh ra lớn lên mà."
 
Bắc Bắc 'vâng', tay chống lên nhìn ngoài cửa kính, chìm vào thế giới riêng của chính mình. 
 
Cô nghĩ, nơi đây thật sự không thể xem là nơi cô sinh ra lớn lên được. Ngước mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, Bắc Bắc bị tầng mây nhẹ nhàng hấp dẫn, cô muốn biết . . . . . . . . . . Đồng Bắc Bắc thật đã đi về đâu rồi, là nhập vào trong thân thể của cô hay là đến một nơi nào khác. 
 
Những điều này, dường như có nghĩ cũng không tìm được câu trả lời, giống như tương lai của sinh mệnh vậy, không ai biết trước được. Cuộc sống của mình tương lai sẽ trôi về đâu, sẽ kết thúc ở nơi nào. Tất cả đều là con số không tròn trĩnh. 
 
Nghĩ đến đây, Bắc Bắc mới nghĩ đến một việc. Hình như cô chưa từng hỏi Chu Thịnh bao giờ, tại sao ngay từ đầu khi hai người không quen biết gì mà anh lại cầu hôn cô. 
 
Trước đây, Bắc Bắc luôn trốn tránh vấn đề này, nhưng bây giờ cô cảm thấy cần phải hỏi thử xem sao, nếu không . . . . . . . . . . . dường như cô không có cách nào mà an lòng, an tâm cảm nhận sự chiều chuộng của Chu Thịnh đối với cô. 
 
Mặc dù lúc đầu cô không cự tuyệt tình cảm của anh, nhưng mà, bây giờ không còn giống như vậy nữa. 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận