Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 76: Bảy mươi sáu đồng tiền
 
Sau khi cúp máy, Triệu Manh Manh trêu ghẹo Bắc Bắc: “Chờ em nhé.”
 
Bắc Bắc: “…………” Lườm chị ấy một cái, cô nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Quản lý của chị đứng đợi ở chỗ nào?”

 
“Giống sếp Chu nhà em, bảo chúng ta qua đó vì bên đó khá ít fans.” Triệu Manh Manh đứng bên cạnh đã nghe không sót một chữ trong cuộc điện thoại vừa rồi.
 
Nghe vậy, Bắc Bắc gật đầu: “Vậy giờ chúng ta qua đó thôi.”
 
“Ừ.”
 
Hai người chào tạm biệt nhân viên công tác và các nghệ sĩ khác rồi đi về phía bãi đỗ xe. Lúc bước ra, họ gặp không ít fans, song may nhờ có người trong ekip và bảo vệ sân bay bảo vệ nên fans cũng không tiếp cận quá gần.
 
Song hai người vẫn nói "Mọi người vất vả rồi" với những người đến chờ. Dù sao sớm như vậy mà fans vẫn đến chờ, là thần tượng, họ nên cảm ơn, thậm chí là phải cảm ơn sự trân trọng của fans.
 
Trời dần dần sáng hẳn lên, Bắc Bắc và Triệu Manh Manh nhanh chóng xuống bãi đỗ xe. Vừa vào trong, Bắc Bắc liền thấy chiếc xe quen thuộc. Sau khi để hành lý vào trong một cách nhanh chóng, cô mới liếc người đã lâu không gặp, cười tít mắt nhìn Chu Thịnh: "Lâu rồi chưa gặp sếp Chu nhỉ?"
 
Chu Thịnh liếc cô một cái, không nói chuyện mà trực tiếp lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.
 

Xe chạy nhanh mà vững vàng, vì còn sớm nên đường chưa bị tắc, lộ trình dự định phải mất một tiếng rưỡi rút ngắn lại, chỉ trong vòng một giờ đã tới nơi.
 
Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh không thèm nói chuyện với mình, lại cười cười.
 
Cô cúi đầu đọc tin nhắn Triệu Manh Manh gửi tới. 
 
Bắc Bắc khựng lại, ngón tay lướt nhanh qua phím bấm trên màn hình.
 
Triệu Manh Manh bật cười, lại gửi thêm cho Bắc Bắc.
 
Bắc Bắc bật cười, sắc mặt ửng đỏ, hắng giọng rồi mới nhắn lại cho Triệu Manh Manh.
 
Triệu Manh Manh: .....

 
Bắc Bắc: .....
 
Không thể không nói, Manh Manh đúng là vô cùng hiểu rõ tính cách của Chu Thịnh.
 
Tóm gọn lại, Triệu Manh Manh mồm quạ đen.
 
Xe dừng trong bãi đỗ, Bắc Bắc và Chu Thịnh cùng xuống xe. Bắc Bắc tự cầm túi nhỏ còn Chu Thịnh thì xách vali lớn, hai người đi thang máy từ bãi đỗ xe lên nhà.
 
Hai người đều không nói gì, Bắc Bắc bấm thang máy, nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh, hắng giọng: “Chu Thịnh.”
 
“Ừ?”
 
“Sao anh không nhìn em?”
 
Chu Thịnh nhướng mày, nhìn chằm chằm Bắc Bắc xem, khẽ nói: “Đã nhìn.”
 
Bắc Bắc mím môi, nói: “Rõ là không mà.”
 
Chu Thịnh che miệng ho khẽ, nói đầy ẩn ý: “Chờ lát nữa anh sẽ nói cho em, xem anh nhìn em thế nào.”
 
Bắc Bắc: “…………”
 
Chu Thịnh nói là làm, sau khi hai người mở cửa vào nhà, Bắc Bắc đi trước, Chu Thịnh ở ngay sau. Bắc Bắc cúi đầu xuống để đổi giày, còn chưa kịp xỏ dép, Chu Thịnh chợt bế Bắc Bắc lên, rồi đặt cô ngồi lên giá để giày. 
 
“Anh……” Lời còn chưa dứt, Chu Thịnh đã cúi người hôn xuống.
 
Anh muốn trút toàn bộ nỗi niềm thương nhớ tích tụ nửa tháng nay ra hết, trời mới biết lúc còn dưới bãi đỗ xe, Chu Thịnh phải kiềm chế đến nhường nào mới có thể tạm thời dằn ham muốn đè Bắc Bắc dưới thân để chờ đến khi vào nhà.
 
Anh cúi đầu hôn, dùng sức cắn môi dưới của cô, cạy hàm răng đều đặn đang đóng, cuốn lấy đầu lưỡi nghịch ngợm bên trong, hai bên em tới anh đi, một trước một sau nhịp nhàng. 
 
Quá đê mê.
 
Chu Thịnh như bị nghiện, tay cũng chẳng đứng yên.
 

Chiếc túi Bắc Bắc cầm trong tay rơi xuống đất, "bộp" một tiếng lớn, nhưng chẳng ai trong cặp đôi đang bận rộn kia quan tâm chiếc túi sau khi rơi có bị hư hại gì không. 
 
Chu Thịnh ôm hôn cô ngoài cửa một lúc lâu mới buông người ra, rồi nhân khi Bắc Bắc chưa kịp phòng ngừa, bế bổng cô lên rồi ẵm người vào phòng. 
 
Sáng sớm, trong phòng vang lên tiếng rên rỉ khi cao khi thấp, đánh vỡ sự tĩnh lặng của ngày mới.
 
Phải sau một hồi lâu, khi mặt trời đã lên cao, tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng gầm gừ của đàn ông mới xem như dừng lại, rồi sau đó chỉ còn tiếng nước ào ào. 
 
--
 
Bắc Bắc mệt nhoài người, riêng việc ngồi máy bay cả đêm cũng đã rất mệt, tuy ngủ được một giấc, lên được chút tinh thần, nhưng vừa về đến nhà đã bị Chu Thịnh ăn sạch hai lần, cô thật sự không còn sức để mở mắt. 
 
Chỉ lẩm bẩm bảo Chu Thịnh ôm mình đi tắm, rồi nằm lại giường một lần nữa.
 
Chu Thịnh cúi đầu, hôn lên một bên má của cô, dịu dàng gọi: “Vợ ơi.”
 
“Uhm?” Cô nhắm mắt đáp.
 
“Mệt à?”
 
“Ừ.”
 
Chu Thịnh cười khẽ, nhìn cô chui vào lòng mình, dừng một chút rồi nói: “Vậy ngủ tiếp ha.”
 
“Anh thì sao?”
 
“Anh nằm cùng em.”
 
Bắc Bắc cười khẽ, tiếp tục cọ xát trong lòng Chu Thịnh: “Ừ, vậy là tốt nhất.”
 
Đi ra ngoài nửa tháng, cô nhớ nhất những lần ngủ chung với Chu Thịnh, có cái ôm ấm áp luôn làm cô thấy an toàn. 
 
Hai người bắt đầu ngủ ngày.

 
Một giấc này của Bắc Bắc có thể nói là ngủ khá lâu, ngủ từ sáng tới tận chiều, khi đồng hồ chỉ hơn hai giờ, cô mới tỉnh dậy vì đói.
 
Khi cô dậy, trên giường chỉ có một mình cô, đôi lúc bên ngoài lại truyền đến tiếng đi đi lại lại. Bắc Bắc dừng một chút, duỗi tay xoa xoa phần eo mỏi nhừ, bò ra khỏi giường. 
 
Cô mới vừa ngồi dậy, Chu Thịnh đã đẩy cửa phòng vào trong.
 
Nhướng mày, Chu Thịnh mỉm cười nhìn cô: “Em dậy rồi.”
 
“Vâng.” Bắc Bắc ngẩng đầu nhìn anh: “Em đói.”
 
Chu Thịnh bật cười, duỗi tay xoa xoa mái đầu lộn xộn vì ngủ của cô, khẽ nói: “Tắm rửa trước đi, anh nấu cơm cho em ăn.”
 
“Ăn tùy tiện cái gì đó là được, nấu cơm phiền quá.”
 
“Thèm món gì không?”
 
Bắc Bắc nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Cơm chiên trứng.”
 
Chu Thịnh: “…… Ừ.” Anh mỉm cười nhìn vợ mình, hơi bất đắc dĩ: “Lúc thu hình gameshow không được ăn à em?”
 
Bắc Bắc vội vàng gật đầu, liên tục khẳng định: “Đúng vậy, lúc thu hình lúc nào cũng không có cơm ăn, em thèm cơm lắm rồi ấy.”
 
Chu Thịnh bật cười, duỗi tay xoa tóc cô rồi ôm người đi thẳng vào phòng tắm: “Ok, anh nấu cơm rồi, em muốn ăn cơm chiên trứng thì trưa nay chúng ta sẽ ăn cơm chiên trứng nhé.”
 
Mắt Bắc Bắc sáng lên, lại tăng thêm yêu cầu cho Chu Thịnh đề yêu cầu: “Em thèm cả dưa muối nữa.”
 
“Ok, có hết nhé.”
 
Lúc này Bắc Bắc mới thỏa mãn đi đánh răng rửa mặt.
 
Dựa theo yêu cầu của Bắc Bắc, Chu Thịnh không chỉ làm cơm chiên trứng mà còn nấu thêm hai món đơn giản để Bắc Bắc ăn thêm. 
 
Nửa tháng qua, những thứ khác thì chưa tiến bộ lắm nhưng riêng về tài nấu nướng, Chu Thịnh đã có tiến bộ khá lớn, Bắc Bắc chỉ nhìn cơm chiên trứng và hai món khác đã thấy ngon khó cưỡng.
 
Cô nghĩ nghĩ rồi về phòng lấy điện thoại chụp ảnh, chuẩn bị đăng lên Weibo.
 
Vừa rồi Bắc Bắc đọc được tin nhắn Trần Tĩnh gửi tới, chị bảo đã nổi tiếng một chút, có thể nhân cơ hội đăng vài dòng trạng thái để tương tác với fans. 
 
Bắc Bắc không từ chối. Nghĩ vậy, cô chọn tấm ảnh vừa chụp xong, thêm hiệu ứng rồi đăng luôn lên Weibo.

 
@Đồng Bắc Bắc: Nhớ cơm chiên trứng ghê gớm, ăn thôi. #chúng ta cùng nhau du hành#
 
Tài khoản weibo vừa cập nhật trạng thái mới, không ít fans vừa chú ý tới Bắc Bắc liền tích cực bình luận dưới ảnh, tính từ tối qua đến hiện giờ, fans của Bắc Bắc đã tăng từ mấy chục vạn lên hơn trăm vạn. 
 
……
 
Vì số lượng fans tăng nhiều, nên có rất rất nhiều tương tác, tốc độ tăng vọt đó làm Trần Tĩnh xem mà khó hiểu, nói thẳng Bắc Bắc tham gia show này là quyết định rất chính xác: quá hút fan. 
 
Bắc Bắc không tỏ ý kiến gì, cô nhìn số lượng fans của mình cũng cho rằng tốc độ tăng quá nhanh. Cô vẫn chưa xem tập tối qua nên hoàn toàn không biết ekip đã cắt ghép mình thành dạng gì.
 
“Anh có xem tập tối qua không?” Bắc Bắc ăn miếng cơm chiên trứng, hưởng thụ đến mức híp cả mắt.
 
Chu Thịnh gật đầu: “Xem rồi.”
 
Bắc Bắc ngẩn ra, ngờ vực nhìn Chu Thịnh mặt không cảm xúc có chút hồ nghi: “Sao mặt anh lạnh lùng thế, chương trình không hay à?”
 
“Không phải.” Chu Thịnh cũng đang ăn cơm, anh nghĩ nghĩ rồi nói: "Em chưa xem hot search à?”
 
“Chưa.” Bắc Bắc tiếp tục ăn, vừa ăn vừa trả lời: “Em mới chỉ đăng trạng thái lên weibo với xem lượng fans hiện tại thôi.”
 
Nghe vậy, Chu Thịnh liếc cô rồi nói với giọng tủi thân: “Ai cũng bảo…… Em và Triệu Manh Manh mới là một đôi.”
 
Bắc Bắc: “…………” Cô chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn Chu Thịnh, sa mạc lời: “Chỉ vì thế mà anh cáu kỉnh ấy hả?”
 
Nhìn biểu cảm của Chu Thịnh biểu tình, Bắc Bắc bật cười thành tiếng, không thèm nể mặt Chu Thịnh lưu nửa điểm mặt mũi: “Chuyện này là bình thường mà. Em chỉ nghe chị Tĩnh nói em và Manh Manh có tên đội mới gọi là Manh Bắc thôi, đúng không anh?”
 
“Ừ.” Chu Thịnh hừ lạnh: “Một đám fans không có tầm nhìn.”
 
Bắc Bắc cong môi cười, hơi bất lực với Chu Thịnh version trẻ con.
 
“Thì cũng chỉ có fans nói vậy thôi mà, anh để ý làm gì.”
 
“Nhưng mà chướng mắt.”
 
Bắc Bắc cười khẽ, nhướng mày nhìn Chu Thịnh, hỏi: “Mai bộ phim truyền hình của em quảng bá, thể nào cũng bị fans ghép đôi với Tống Tuấn Phong thôi. Đến lúc đó anh làm thế nào?"
 
Nghe vậy, Chu Thịnh hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm Bắc Bắc, chán nản nói: “Buồn.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận