Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 74: Bảy mươi bốn đồng tiền.
 
Trần Tĩnh nhướng mày, hùng hồn nói: “Quá bình thường, tại giờ em chưa nổi thôi, sau khi nổi kiểu gì cũng có meme cho mà xem.”
 
Lúc trước Bắc Bắc cũng từng thấy fan lưu truyền rộng rãi kha khá meme của các ngôi sao khác. Cô vừa tưởng tượng mình cũng bị như thế không khỏi lắc đầu: “Không được không được. Em sẽ cố điều chỉnh cảm xúc để mặt không khoa trương quá vậy.”

 
Trần Tĩnh tỏ ý khen ngợi cô biết nghe lời.
 
"Tốt lắm.”
 
Hai người trò chuyện mãi không dừng. Đến 7 giờ rưỡi, họ thuận lợi đến sân bay.
 
Khi Bắc Bắc được đưa đến khu vực chờ tập hợp, bên kia đã có nhân viên thuộc ekip thực hiện chương trình chờ sẵn.
 
Nhân viên tiếp đón Bắc Bắc tên là Tiểu Lưu, là một biên đạo của chương trình này. Bắc Bắc cười cười gật đầu chào hỏi anh ta: “Chào anh.”
 
Tiểu Lưu cười, cầm vali cho cô, khẽ nói: “Chào cô Đồng, mời cô đi sang bên này.”
 
Sau khi chào tạm biệt Trần Tĩnh, Bắc Bắc đi theo Tiểu Lưu đến phòng chờ máy bay. Vì là phòng Vip nên khá yên tĩnh, ekip thực hiện chương trình đã sơ tán trước nên bên trong không quá đông người, cũng chẳng bị nhiều người dòm ngó.
 

“Những người khác tới hết rồi à?”
 
“Chỉ mới có một đội khách mời đã đến.”
 
Bắc Bắc gật đầu: “Cảm ơn.”
 
“Không có gì.”
 
Tiểu Lưu dẫn Bắc Bắc vào trong phòng chờ. Vừa đi vào, Bắc Bắc liền giật mình ngây ra giây lát. Nhìn người đang ngồi cách đó không xa, cô hơi líu lưỡi, thì ra ekip trâu đến mức mời luôn cả một đôi nổi tiếng tham gia.
 
“Đó là vợ chồng Lý Ẩn, Dương Chân Chân.”
 
Bắc Bắc gật đầu: “Tôi biết rồi.”
 
Tên tuổi cặp đôi này vang danh khắp showbiz. Trong ấn tượng của Bắc Bắc, dường như đây là couple Tiểu Ngư ngưỡng mộ và u mê nhất. Kết hôn mười năm, hình như từ khi còn học đại học đã yêu nhau, là một đôi trước cả khi dấn thân vào showbiz. Tính ra là đã bên nhau mười mấy năm rồi. Có lần Bắc Bắc đọc được tin tức liên quan đến hai người này, hình như là để chúc mừng cặp đôi kết hôn mười năm và bên nhau mười lăm năm thì phải.
 
Bắc Bắc vừa tò mò vừa sinh lòng ngưỡng mộ cặp vợ chồng này.
 
Ngưỡng mộ họ vẫn ái ân như lúc ban đầu dẫu có qua bao nhiêu năm như thế. Tình yêu như vậy, làm gì có ai không sinh lòng ngưỡng mộ? Hơn nữa danh tiếng đôi vợ chồng này trong giới showbiz cũng rất tốt, nhiều năm qua vẫn luôn là tiền bối được mọi người ngợi khen.

 
“Chào chị, em là Đồng Bắc Bắc.”
 
Dương Chân Chân cười híp mắt nhìn cô: “Chào em, Dương Chân Chân. Đây là chồng chị, Lý Ẩn.”
 
Bắc Bắc cười khẽ, “Hân hạnh làm quen với các tiền bối.”
 
Sau khi chào hỏi nhau, Bắc Bắc liền ngồi xuống chỗ bên cạnh Dương Chân Chân, thuận tiện trả lời mấy vấn đề của chị ấy, cũng được xem như là làm thân với nhau.
 
Chẳng bao lâu sau, những khách mời khác cũng tới. Sau khi làm quen, mọi người đợi tầm một giờ rồi bắt đầu tiến hành đăng ký. Trong quá trình đó, ekip thực hiện chương trình vẫn luôn giữ kín bí mật về hành trình sắp tới.
 
Họ sắp bay ra nước ngoài. Để tránh sự truy đuổi của người hâm mộ, ekip đã cố ý chọn địa điểm thưa thớt ở nước ngoài để thu hình.
 
Bắc Bắc chợt có dự cảm không tốt lắm. Cô thấy có vẻ như lời Chu Thịnh nói sắp trở thành sự thật, quá trình thu hình lần này rất có thể sẽ không hề dễ dàng một chút nào.
 
Sự thật chứng minh quá trình thu hình rất phức tạp. Dù chỉ mới là tập đầu tiên nhưng đích đến của họ lại là sa mạc.
 
Sau khi xuống máy bay, thì có xe tới đón bọn họ, đưa thẳng khách mời vào khách sạn. Vì đã quá mệt mỏi nên chẳng ai hỏi thêm về lịch trình đã được sắp xếp cho ngày mai.
 
6 giờ sáng ngày hôm sau, nhân viên công tác phải đến gõ cửa để gọi tất cả khách mời tỉnh dậy. Khi ấy, mọi người vẫn còn buồn ngủ, đầu óc cũng chưa tỉnh táo, vì nửa đêm qua mới đến nên ai cũng mới chỉ ngủ được ba tiếng đã phải dậy.
 
Bắc Bắc và Manh Manh gục đầu vào nhau, quá mệt mỏi.
 
"Sao ghi hình sớm vậy??”
 
“Chịu.”
 
Manh Manh ngáp một cái, hỏi với vẻ lơ mơ: “Định đi đâu hay sao ấy nhỉ? Lại phải xách vali theo nữa chứ.”
 
Bắc Bắc lắc đầu, cô cũng hoàn toàn không biết gì cả: “Dọn nhanh thôi. Chị trang điểm trước đi, em đi dọn đồ đạc.”
 
"Ok ok ok.”
 
“Em không trang điểm à?”
 
Bắc Bắc khựng lại, nghĩ nghĩ rồi nói: “Không kịp nữa rồi, 6 giờ rưỡi tập trung rồi đó, chị nhanh nhanh nha.”
 
“Ừ. Lát nữa em đeo khẩu trang vào cũng không có việc gì đâu.”
 
"Vâng vâng.”
 

Sau khi bàn bạc, Triệu Manh Manh đi trang điểm, Bắc Bắc thu dọn đồ đạc một cách thỏa đáng. Đúng 6 giờ 28 phút, cả hai xuống dưới, không sớm cũng không muộn, lúc tới sảnh tập trung là vừa đúng giờ.
 
Ekip nhìn mọi người, cười mỉm: “Đừng lo thiếu ngủ. Lát nữa mọi người có thể ngủ tiếp trên xe. Kể từ giờ chúng tôi sẽ bắt đầu ghi hình, lát nữa tới nơi rồi mọi người sẽ biết đêm nay và những ngày tiếp theo chúng ta sẽ ngủ nghỉ ở đâu ha.”
 
Mọi người uể oải đáp lời: “Ừ.”
 
Lên xe, mọi người nhìn xe ra khỏi trung tâm thành phố, rồi chuyển sang một con đường trông có vẻ hoang vắng, sau đó…… Bắc Bắc  ngủ thiếp đi mất. Cô quá mệt, đến nỗi hoàn toàn không có tí tinh thần nào để thưởng thức cảnh đẹp ngoài cửa sổ.
 
*
 
Mãi đến khi tới sát ranh giới sa mạc, nhân viên công tác mới gọi mọi người dậy rồi cười nói: “Chúng ta không về đường cũ nên nếu giờ không ngắm cảnh, chỉ e sau này không còn cơ hội thưởng thức nữa.”
 
Mọi người chậm rãi mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ qua cửa pha lê trong suốt.
 
Từ xa nhìn lại, đập vào mắt là bờ cát vàng óng ánh mênh mông vô tận. Dẫu có qua rất lâu, người ta vẫn khó mà quên được vẻ đẹp tịch liêu ấy.
 
Sa mạc quá đẹp. Mặt trời nằm trên đỉnh tỏa từng tia nắng soi xuống, từng ngọn núi nhỏ liên tiếp với nhau, trông như một dãy núi nhưng thật ra lại là những hạt cát vàng óng chồng lên nhau mà thành, hơn nữa, cảnh tượng ấy còn ở ngay nơi cách bọn họ không xa.
 
Tất cả mọi thứ ở nơi đây hệt như cảnh trong mơ vậy, khi gió vờn qua, cát vàng bay múa khắp trời, một cảnh sắc vô cùng chấn động lòng người.
 
Mọi người trên xe ngắm đến ngây người. Dù là diễn viên có nhiều trải nghiệm cũng khó nén sự kinh ngạc.
 
“Đẹp không gì tả xiết.”
 
“Đây là lần đầu em vào tận trong sa mạc thế này đấy. Tuy trước kia có đến sa mạc để đóng phim nhưng cũng không đẹp thế này.” Ai nấy đều lấy làm kinh diễm trước cảnh mọi thứ đều bị vùi lấp dưới lớp cát vàng.
 
Mọi người đều xúc động, cầm camera lên, ai cũng nhân cơ hội chụp và lưu kha khá tấm hình đẹp.
 
“À mà đêm nay chúng ta ở lại ngay trong sa mạc này ư?”
 
Nhân viên công tác cười mỉm, đáp: “Đúng vậy.”
 
Mọi người: “…… Chẳng lẽ ở trong lều à?”
 
“Chính xác.”
 
“Tự dựng lều?” Bắc Bắc hỏi vấn đề then chốt nhất.
 
Nhân viên công tác nhoẻn miệng cười nhìn mọi người, hỏi lại: "Mọi người thấy sao?”

 
Mọi người: “…………”
 
Đã hỏi như vậy, làm gì có ai không hiểu nữa?
 
Song vì có cảnh đẹp trước mặt nên mọi người tạm không so đo quá nhiều. Còn chuyện phải tự dựng lều trại thì… lát nữa nói sau.
 
--
 
Sau khi tới nơi, Bắc Bắc nhìn mảnh đất hoang vu vắng vẻ trước mặt, trợn mắt há hốc mồm.
 
“Tối nay chúng ta ở lại đây ư?”
 
Nhân viên công tác gật đầu cười: “Đúng vậy, yên tâm đi, cách đó không xa là ốc đảo, có thể sang đó uống nước và ...vv....”
 
Mọi người cạn lời, đành chuyển sang nhìn đạo diễn chương trình, kháng nghị: “Đạo diễn, thế này đâu có giống lời ông nói lúc đầu đâu.”
 
Đạo diễn nghiêm trang nói: “Lúc đầu tôi nói gì cơ? Hình như không nói gì mà?”
 
Mọi người: “…………”
 
Tuy rằng người chơi kháng nghị, nhưng chương trình vẫn phải ghi hình tiếp. Tổ đạo diễn phân chia lều trại cho mọi người, rồi sắp xếp hướng dẫn viên hướng dẫn dựng lều, sau đó mới để người chơi bắt tay vào làm.
 
Bốn nhóm khách mời quan sát một lúc rồi quyết định cùng nhau dựng. Dù thế nào thì người nhiều sức sẽ lớn hơn, hai người làm lâu hơn nhiều so với tám người. Hơn nữa, càng nhiều nhân thủ thì việc dựng lều càng thuận tiện hơn.
 
Phải mất một lúc lâu mọi người mới hoàn thành công việc dựng lều.
 
Lúc ấy mặt trời đã ngả về phía tây núi, ánh hoàng hôn gần ngay trước mắt, gần đến mức tưởng như giơ tay là có thể chạm đến.
 
Bắc Bắc đứng tại chỗ, cũng không để ý bên cameras đang chụp lại cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp, chỉ mải thảo luận với Triệu Manh Manh đứng ngay cạnh: “Nếu không bị đói cồn ruột thì chắc em thích nơi này lắm.”
 
Manh Manh gật đầu phụ họa: “Chị còn đói đến nỗi không có sức mà nói chuyện.”
 
Hai người tựa vào nhau, nhiếp ảnh gia đứng bên cạnh thấy thế cười ngặt nghẽo: “Hai cô yếu đuối quá.”
 
Bắc Bắc hừ lạnh một tiếng, lườm nhiếp ảnh gia nói: “Tôi mà không cần dựng lều trại rồi được ăn cơm trưa thì đã không than vãn."
 
Manh Manh tán thành: “Đúng vậy, bọn tôi chưa ăn cơm, mấy người đúng là quá quá đáng!”
 
“Chờ lát nữa là được ăn cơm mà.”
 
Manh Manh nhìn xuống mặt đất bừa bãi: “Ăn ở đâu?”
 
“Mọi người có thể tự tìm nấu.”
 
Bắc Bắc: “………… Thế là tôi phải nhịn đói à?”
 

Vì khách mời kháng nghị, cuối cùng, ekip làm chương trình phải cung cấp cơm. Nhưng trước đó, người chơi phải thi đoán chữ với nhân viên công tác.
 
Bắc Bắc thực sự bất đắc dĩ với trò chơi ấu trĩ này của chương trình.
 
“Ok, chơi đi.”
 
Mười phút sau, nhân viên công tác khó tin nhìn Bắc Bắc và Triệu Manh Manh, “Không phải hai cô vừa quen nhau không lâu ư? Sao ăn ý với hiểu nhau thế?”
 
Bắc Bắc nhướng mày, cười nhạt: "Bọn tôi quen nhau được mười năm trong mơ ấy.”
 
Hai người nhìn nhau cười.
 
Đến cuối cùng, khách mời chiến thắng thử thách này. Đương nhiên, ekip cũng hơi thả cửa cho người chơi.
 
Ăn cơm chiều xong, mọi người bị ekip gọi tập trung để nộp di động và sắp xếp hành trình ngày hôm sau.
 
“Ngày mai chúng ta phải đi bộ trong sa mạc?” Một khách mời hỏi với vẻ khó tin.
 
Đạo diễn gật đầu: “Đúng vậy, dựa vào năng lực từng nhóm, nhóm nào tới trước thì thắng. Chúng tôi có bốn tuyến đường khác nhau.”
 
Mọi người sợ đến nỗi ngây người, không thể tin vào sự sắp xếp nọ.
 
“Nhưng mà đi trong sa mạc thế nào? Lỡ bị đói chết thì sao?”
 
Tổ đạo diễn lắc đầu: “Không đến mức đó đâu, chúng tôi sẽ bảo đảm an toàn cho mọi người. Yên tâm đi, ekip sẽ phụ trách vali hành lý của khách mời. Ngoài ra, trên đường có không ít đồ vật sẽ giúp ích cho người chơi trong thử thách kế tiếp.”
 
Mọi người: “…… Chúng tôi phải đi tay không à?”
 
“Không, mỗi người có một cái cặp sách, cho phép mọi người đựng một vài nhu yếu phẩm, ekip sẽ chuẩn bị đầy đủ những thứ còn lại. Vì mọi người đều là ngôi sao lớn nên ekip chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm về an toàn của mỗi người, cố gắng tránh sơ suất hết sức có thể.”
 
“Còn bão cát thì sao?”
 
Tổ đạo diễn cười mỉm: “Sẽ không gặp bão cát, trước khi tới đây chúng tôi đã để ý tới thời tiết rồi.”
 
“Lỡ xui xẻo gặp phải thì thế nào?”
 
“Nếu xui xẻo thì đến lúc đó sẽ có trực thăng tới đón, mọi người đừng lo lắng!” Nói xong lời cuối cùng, ekip cũng hơi bất đắc dĩ với những nỗi lo của nghệ sĩ, song mọi người đều có thể thấu hiểu và cảm thông cho nỗi lòng đó.
 
Cuối cùng, tất cả mọi người đều cam chịu tiếp nhận sự sắp xếp của ekip, dẫu thế nào thì cũng đã tới tham gia chương trình, họ không có thuốc hối hận để uống nữa.
 
Sau khi phổ biến mọi thứ, ekip tuyên bố: “Được rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi. Đêm nay nghỉ ngơi thư giãn, ngày mai đương đầu thử thách.”
 
Tất cả mọi người đều không biết ngày mai sẽ có chuyện gì xảy ra.
 
Nói một cách ngắn gọn, mơ hồ về mọi thứ mới là điều gây kích thích nhất, đồng thời cũng là thách thức lớn nhất.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận