Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 73: Bảy mươi ba đồng tiền
 
Tối mùa hè, quảng trường đâu đâu cũng có người.
 
Bắc Bắc dìu Chu Thịnh đi một đoạn đường. May là trời tối, được bao phủ trong bóng tối, hai người mới đi lung lay được một hồi lâu. Đến khi Bắc Bắc thật sự hết sức, cô kéo cánh tay Chu Thịnh, năn nỉ: “Chúng ta ngồi taxi về được không?”

 
Chu Thịnh lắc đầu, cầm tay cô nói: “Muốn ở chung với em thêm chút nữa, chúng ta về thôi.”
 
Anh đã nói thế, Bắc Bắc đương nhiên không có lời nào để chối từ, chỉ đành theo ý Chu Thịnh, tiếp tục đi về phía trước cùng anh.
 
Người qua lại trên đường phố rất đông, nhưng gần như không ai chú ý tới tình huống của Bắc Bắc và Chu Thịnh. Dù sao thì cũng chẳng phải ban ngày ban mặt, hơn nữa cảnh các cặp đôi như vậy cũng là cảnh thường thấy nên cũng không có gì đặc biệt làm người ta tò mò.
 
Ban đêm gió thổi rất mát mẻ, nhưng Bắc Bắc lại thấy mình sắp đổ mồ hôi.
 
Người cô phải gánh toàn bộ trọng lượng cơ thể của Chu Thịnh, bắt đầu từ bả vai anh xuống dưới, anh đè hết lên người cô, làm cô sắp không thể đi nổi nữa.
 
Qua thật lâu sau, Bắc Bắc thật sự không thể nhịn được nữa, dứt khoát đẩy Chu Thịnh ra, bất đắc dĩ nói: “Anh nặng lắm.”
 
Chu Thịnh ừ hừ một tiếng, ôm vợ mình, vùi đầu vào cổ cô cọ cọ, nhỏ giọng nói: “Vợ ơi.”
 

“Ơi?”
 
“Anh muốn hôn em.”
 
Bắc Bắc: “……” Cô nhìn quanh một vòng, vội vàng phản bác: “Không…… Không được, giờ đang ở đường cái…… Ư.” Còn chưa nói xong câu nói kế tiếp, Chu Thịnh đã mặc kệ, anh cúi xuống, mút hôn môi cô.
 
Đôi tay anh cũng không rảnh rỗi. Một tay giữ gáy Bắc Bắc để khi anh cúi đầu hôn thì cô không thể nhúc nhích lung tung.
 
Anh liếm cắn môi cô, dùng sức nhẹ, Bắc Bắc bó tay, chỉ có thể ngửa đầu quấn lấy anh…… Lưỡi chạm lưỡi, thi thoảng lại quấn lấy nhau, trong bóng đêm, ám muội đến cùng cực.
 
Sau khi nụ hôn chấm dứt, Bắc Bắc thấy người càng nóng. Không khí xung quanh dường như cũng tản ra hơi thở mờ ám, làm lòng cô nhảy nhót khó nhịn.
 
Chu Thịnh vẫn tiếp tục áp sát, Bắc Bắc chịu thua, cô đẩy vai anh, khẽ gọi: “Chu Thịnh.”
 
“Gọi chồng.” Chu Thịnh cúi đầu, chạm nhẹ lên khóe môi cô, nhắc nhở.
 
Bắc Bắc: “…… Anh buông em ra trước đã.”
 

“Em gọi chồng thì anh buông.”
 
Bắc Bắc: “…… Chồng.”
 
Tiếng gọi đó thúc đẩy Chu Thịnh cúi đầu tặng cô một nụ hôn nóng bỏng rồi thả cô ra khi còn chưa đã thèm.
 
Bắc Bắc lườm anh: “Đang trên đường cái đấy, anh không sợ bị chụp lén à?”
 
Chu Thịnh cười đểu, sung sướng sau khi được ăn no: “Đừng lo, anh chỉ thân mật với vợ mình thôi, người khác muốn chụp lén thì cứ chụp đi.”
 
Bắc Bắc đến cạn lời với anh: “Chúng ta nhanh về đi, em hơi mệt.”
 
“Thật à?”
 
“Ừ.”
 
Chu Thịnh nhìn quầng thâm mắt của cô, gật đầu: “Ừ, về nhà ngủ.”
 
Hai người đứng ven đường bắt taxi, mặc kệ ánh mắt ngờ vực của tài xế, sau khi báo địa chỉ, Bắc Bắc liền tựa lên vai Chu Thịnh chuẩn bị nghỉ ngơi. Cũng may, vì cô đeo khẩu trang nên chẳng sợ bị người ta săm soi đánh giá.
 
Cửa sổ xe được hé ra một nửa, gió đêm thổi vào trong vừa dễ chịu vừa thoải mái.
 
Bắc Bắc dựa vào vai Chu Thịnh lặng im một lúc, đột nhiên, cô nói nhỏ: “Sao em lại cảm thấy ông tài xế cứ nhìn anh mãi ấy nhỉ?”
 
Chu Thịnh vươn tay đỡ đầu cô, giọng anh thì thầm bên tai: “Ừ, có thể là vì tò mò sao anh lại có một cô vợ như hoa như ngọc thế này ấy mà.”
 
Bắc Bắc: “…” Giận dỗi nguýt Chu Thịnh, không nín được, cô cười bảo anh: “Tự luyến.”
 
“Anh có tự luyến đâu.”
 
“Có.”
 
Chu Thịnh cười khẽ, cầm rồi xoa ngón tay Bắc Bắc, thầm thì: “Trong mắt anh, vợ mình là đẹp nhất.”
 
Nghe vậy, Bắc Bắc liếc anh một cái, hơi bất đắc dĩ.
 
Cũng may từ quảng trường về nhà không xa lắm, chẳng bao lâu sau, hai người liền xuống xe trong ánh nhìn chăm chú của tài xế. Đợi Bắc Bắc và Chu Thịnh đi xa rồi, tài xế mới lẩm bẩm: “Sao trông quen thế nhỉ?"
 
Chỉ tiếc khi ấy Bắc Bắc và Chu Thịnh đã chạy như bay về nhà.
 

Đêm nay, vì Bắc Bắc đã thấm mệt, Chu Thịnh đành nghiêm túc ôm người ngủ.
 
Ngoài cửa sổ tiếng ve kêu rả rích, như đang hòa tấu một khúc hát du dương lay động tiếng lòng trong đêm tối.
 
*
 
Sáng hôm sau, Bắc Bắc và Triệu Manh Manh cùng nhau tranh thủ mua những vật dụng cần dùng trong gameshow ở trung tâm thương mại.
 
Nhưng sau khi tới hiện trường, Bắc Bắc và Triệu Manh Manh mới phát hiện những thứ họ đã mua vô dụng hết, vì những trang bị khi họ đi ra ngoài đều đã được ekip thực hiện chương trình chuẩn bị sẵn. Chẳng trách lúc hỏi thì ekip lại trả lời một cách ậm ờ, bảo cứ tùy ý là được.
 
Mua đủ đồ vật rồi, Triệu Manh Manh liền đưa Bắc Bắc về nhà trước rồi mới bắt xe về.
 
Tin tức trên mạng vẫn tiếp tục sôi sục, những tin nóng về Trần Lam liên tục bị những người hay việc tìm kiếm đào lên. Có thế thì mọi người mới phát hiện, thì ra ngoài làm tuesday, chị ta còn có kha khá những mặt xấu khác bị người ta tìm được.
 
Sau khi tin tức này lộ ra, Trần Lam chưa từng lộ diện. Địa chỉ nhà của chị ta bị fans và phóng viên tìm được, lúc Bắc Bắc đọc tin tức có thấy đám người đó vây chật kín quanh nhà chị ta để tiện tiến hành phỏng vấn trước nhất.
 
Quản lý và công ty của Trần Lam bận đến đầu tắt mặt tối nhưng chồng sổ nợ rối mù này quá khó dàn xếp.
 
Bắc Bắc đọc xong rồi thoát Weibo. Cô được kha khá người không liên quan nhưng có thiện cảm an ủi, xin lỗi vì đã mắng cô lúc trước. Lướt qua một lượt, Bắc Bắc liền tắt điện thoại, cứ như thể những lời xin lỗi và chửi rủa của người ngoài chẳng liên quan gì tới cô vậy.
 
Không gian mạng hiện giờ là thế đấy. Fans có thể nâng thần tượng đến đỉnh điểm, nhưng cũng có thể kéo phắt thần tượng rơi xuống đáy vực mãi mãi không thể trở mình.
 
Xoa phần giữa lông mày, Bắc Bắc ngước mắt nhìn người đang bận rộn trong phòng bếp. Suy nghĩ giây lát, Bắc Bắc đứng dậy đi qua: “Anh đang làm gì đấy?”
 
“Chẳng phải tối qua em nói thèm lẩu cay à?”
 
Bắc Bắc lặng im một lúc lâu, cô kinh ngạc nhìn Chu Thịnh: “Anh đã tự làm được lẩu cay rồi cơ á?”
 
Quá khó tin! Lúc cô mới vào ở, anh còn chẳng biết nấu ăn.
 
Nói đến đây, Chu Thịnh lấy làm tủi thân. Anh nhìn Bắc Bắc rồi hứ một tiếng, thở dài nói: “Chịu thôi, vợ vắng nhà suốt ngày. Không học cách tự nấu thì phải ăn không khí.”
 
Bắc Bắc: “…………” Nhìn Chu Thịnh làm ra vẻ, đến khinh bỉ cô cũng lười.
 
Cô xùy một tiếng: “Anh làm tiếp đi, em đứng cạnh phụ cho."
 
"Không cần, em ra ngoài nghỉ ngơi đi, đồ dùng tư trang chuẩn bị xong hết rồi chứ?”
 

Bắc Bắc ừ một tiếng: “Không có nhiều đồ lắm đâu, em chỉ mang mấy bộ quần áo thôi.”
 
Chu Thịnh dừng một chút, hạ giọng phân tích cho cô: “Đừng mang nhiều váy quá. Tuy là hè nhưng vị trí thu hình chắc không ở trung tâm thành phố, hơn nữa cần nhiều thể lực thì nên cố gắng mặc quần.” Im lặng một chút, Chu Thịnh bổ sung một câu: “Tốt nhất là quần dài, anh nghe được tin tức nói còn lên núi cắm trại gì đó, em nhớ mang đủ mấy loại thuốc xịt côn trùng nhé.”
 
“Nhớ mang cả khẩu trang và mũ nhé.”
 
Bắc Bắc nhất nhất đáp lời: “Sao anh biết nhiều thế?”
 
Nghe vậy, Chu Thịnh liếc cô một cái: “Anh là nhà đầu tư.”
 
Bắc Bắc: “…………” Cô chớp chớp mắt nhìn Chu Thịnh, hơi bất đắc dĩ: “Vậy là vì có anh nên em mới được nhận show ấy hả?”
 
“Không. Sau khi thấy em tham gia, để bảo đảm an toàn nên anh mới đầu tư thôi.”
 
Bắc Bắc im lặng một lúc lâu rồi bất đắc dĩ nhìn anh: “Anh không sợ lỗ vốn à?”
 
Chu Thịnh cười khẽ, cong cong môi, cúi đầu hôn xuống khóe môi cô, đáp: “Đầu tư cho vợ mình mà, lỗ vốn thì đã sao.” Rồi anh đứng dậy, nói bâng quơ: “Vả lại anh cũng xem một vài thứ có trong chương trình này rồi. Yên tâm, không lỗ vốn đâu.”
 
Bắc Bắc gật đầu: “Vậy là tốt.”
 
“Thế anh biết có những ai tham gia không?”
 
“Ừ, tổng cộng có bốn đội, mỗi đội một vẻ.”
 
“Là sao?”
 
“Có vợ chồng, cũng có đôi yêu nhau, rồi thì bạn thân như em với Triệu Manh Manh với một đôi bạn nam nữ kết hợp.”
 
Nghe vậy, Bắc Bắc nghiêm túc gật đầu: "Những người khác tên là gì?”
 
Chu Thịnh cười khẽ, nhìn vẻ mặt tò mò của cô, nói: “Đến tối sẽ biết, mọi người đều tập trung ở sân bay mà.”
 
Bắc Bắc: “……”
 
“Nhớ kỹ đừng để mình bị thương đấy. Những cái khác thì không sao đâu.”
 
“Ừ.”
 
Bắc Bắc bật cười, ôm eo Chu Thịnh, cọ cọ sau lưng anh, nhỏ giọng nói: “Em sẽ nhớ anh.”
 
“Tốt nhất là vậy.”
 
“Ekip sẽ thu điện thoại của mọi người. Đến lúc đó thì nhanh nhạy một chút, không được thì mượn điện thoại của bên ekip làm chương trình ấy, vừa đe dọa vừa dụ dỗ cũng được.”
 
Bắc Bắc: “………… Em không dám.”
 

Cô lại không phải boss tai to mặt lớn, không làm nổi chuyện như thế...
 
Chu Thịnh cười khẽ: “Bọn em thu trong hai ngày thì sẽ phát một tập. Đến lúc bắt đầu phát sóng thì mọi người vẫn chưa được về đâu. Giờ chiếu chương trình này nằm trong khung giờ vàng đó, nên ráng thể hiện tốt vào nhé.”
 
“Em biết rồi.”
 
Chu Thịnh véo mặt cô, cười nói: “Nên giờ còn muốn ôm anh không? Anh vẫn chưa nấu xong cơm để em ăn đâu đấy.”
 
Bắc Bắc cười khẽ, buông eo anh ra, vỗ vai Chu Thịnh cười nói: “Vậy sếp Chu vất vả đi nhé, em ra ngoài chờ cơm ăn.”
 
“Ừ.”
 
--
 
Vóc người Chu Thịnh cao lớn, dù chỉ nấu cơm trong bếp cũng không thể làm lu mờ phong thái độc nhất của riêng anh.
 
Bắc Bắc đứng bên ngoài nhìn chằm chằm mãi. Rất lâu sau đó, cô mới về phòng, bỏ toàn bộ váy ra theo lời Chu Thịnh, chỉ để lại một cái. Quần cũng toàn mang quần dài, phòng xui xẻo, Bắc Bắc còn mang theo kha khá tuýp kem chống muỗi và côn trùng. Hầu như những thứ Chu Thịnh nhắc nhở, cô đều mang đủ. Trước khi lên đường, Bắc Bắc còn gọi điện thoại cho Triệu Manh Manh phổ biến lại cho chị ấy những lời nói vừa rồi của Chu Thịnh.
 
Tới khi ghi hình, Bắc Bắc mới biết những lời nhắc của Chu Thịnh quan trọng đến nhường nào.
 
Sau khi ăn cơm, đến 5 giờ chiều, Trần Tĩnh đúng giờ đến đón cô, đưa cô ra sân bay.
 
“Em chỉ mang có một cái vali thôi hả?”
 
Bắc Bắc nhướng mày, gật đầu: “Vâng, Chu Thịnh dặn đừng mang nhiều quá, đến lúc đó mình lại vất vả thêm.”
 
Trần Tĩnh: “…… Ừ, vậy cũng tốt.”
 
Bắc Bắc lên xe, hai người đi ra sân bay.
 
“Tới bên kia nhớ chú ý an toàn, tạo quan hệ tốt với người khác.”
 
Bắc Bắc gật đầu: “Em biết rồi ạ.”
 
“Có việc thì có thể gọi điện thoại cho chị, đến lúc đó chị sẽ gợi ý đôi điều cho em.”
 
Bắc Bắc cười khẽ, cô hơi buồn cười khi thấy Chu Thịnh và Trần Tĩnh lo lắng, song cũng thấy vui vui. Suy cho cùng, có mấy người thật lòng quan tâm đến mình âu cũng là chuyện khó có được.
 
“Em biết mà, chị Tĩnh cứ yên tâm, em sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân thôi.”
 
“Ừ.”
 
Trần Tĩnh cười cười, liếc cô: “Đừng để mặt mộc ra ngoài suốt đấy. Kẻo đến lúc bị dân mạng chế thành meme lại hối không kịp.”
 
Bắc Bắc chớp chớp mắt, nhìn Trần Tĩnh nói: “………… Không đến mức đó chứ chị...”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận