Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 72: Bảy mươi hai đồng tiền
 
Cho đến khi xem xong tin nóng trên weibo, Bắc Bắc mới biết rốt cuộc Chu Thịnh đã làm gì. 
 
Cô có chút khó tin nhìn Chu Thịnh rồi mở miệng hỏi: "Anh làm à?"

 
"Ừm."
 
"Là vì cái tát đó sao?" Bắc Bắc khẽ hỏi. Câu nói không mang theo ý chất vấn nào cả, cô chỉ muốn biết Chu Thịnh tại sao lại làm quyết liệt như vậy, trong ấn tượng của cô, Chu Thịnh không phải là người tính toán như thế. 
 
Nghe vậy, Chu Thịnh đưa mắt nhìn cô một cái: "Cảm thấy anh làm quá đáng sao?"
 
"Không có." Đây là lời nói thật lòng. 
 
Chu Thịnh khẽ cười, đưa tay sờ đầu cô rồi trả lời: "Ừm. Cũng gần như thế. Những người bắt nạt vợ anh, anh sẽ không bỏ qua cho một ai hết."
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . Nhưng anh không phải là người như vậy mà."
 
Chu Thịnh nhướng mày, khom lưng mỉm cười, tiến sát lại trước mặt Bắc Bắc, thấp giọng hỏi: "Vậy trong mắt vợ, anh là một người như thế nào?"
 

Bắc Bắc ngây ngốc lắc đầu: "Không biết."
 
Cô thực sự không biết nên hình dung Chu Thịnh như thế nào. Ấn tượng mà Chu Thịnh mang lại cho cô không giống với cảm giác khi ở chung cùng nhau. Bắc Bắc biết bản thân không thể nghe theo những tin đồn bên ngoài mà nhìn nhầm anh, vì vậy cho đến bây giờ, Bắc Bắc cũng không dám nói là bản thân rất hiểu Chu Thịnh. 
 
Bởi vì cô . . . . . . . . . . thật sự không hiểu hết người đàn ông trước mặt này. 
 
Chu Thịnh cong khóe môi, cười nhìn Bắc Bắc: "Đừng nghĩ nhiều. Chuyện này của Trần Lam cũng không hoàn toàn vì cái tát đó."
 
"Là vì?"
 
Chu Thịnh dừng lại một chút, cúi đầu nhìn cô: "Muốn biết thật à?"
 
Bắc Bắc quay người khinh thường nhìn anh: "Không muốn thì em sẽ không hỏi rồi."
 
Chu Thịnh gật đầu, suy nghĩ giây lát rồi cảm thấy nói cho Bắc Bắc cũng không sao. Chủ yếu là nói cho cô rồi thì để sau này cô có thể chú ý hơn, đối với phương diện này mà nâng cao cảnh giác hơn. 
 
"Trong tay cô ta giữ không ít ảnh của em."
 
"Hả?" Bắc Bắc kinh ngạc nhìn anh "Ảnh của em, ảnh gì?"
 
Chu Thịnh trực tiếp chuyển những thứ trong máy tính của Trần Lam cho Bắc Bắc xem. Trần Lam thu thập không ít những thứ liên quan về cô, các kiểu ảnh khác nhau, trong đó bao gồm cả thời gian khi Chu Thịnh đưa đón cô, khi cô lên xuống xe, còn có ảnh ở trường nói chuyện cùng bạn học nam và ảnh chụp lần trước Lê Tiêu ở máy gắp thú. Trong tay Trần Lam nắm giữ những bức ảnh này, có thể rõ ràng nhìn ra . . . . . . . . . . Tin đồn lần trước của cô và Lê Tiêu tuyệt đối không phải là tin đồn tự nhiên mà có. 

 
Hơn nữa ảnh đứng chung cùng với Chu Thịnh thì mặt Chu Thịnh bị mờ nhưng hiệu xe gì lại rõ nét đến kỳ lạ. 
 
Còn bạn học nam kia . . . . . . . . là Tôn Vệ. Bắc Bắc híp mắt nhìn, nhớ lại bản thân mình và Tôn Vệ ở cùng nhau lúc nào mà bị chụp, nhưng nghĩ nửa ngày, cô cũng không nghĩ ra rốt cuộc là bị chụp khi nào. 
 
Trừ những thứ này ra, Trần Lam còn đặc biệt tìm những nhà báo thân thiết đưa mấy cái này công khai ra ngoài. Thậm chí là bàn bạc với người quản lý mua thủy quân để đến lúc đó bôi nhọ Bắc Bắc, mà nhóm người bôi nhọ Bắc Bắc lần trước chủ yếu là thủy quân do Trần Lam mua. 
 
Sau khi xem xong những thứ đó, Bắc Bắc im lặng. 
 
Mặc dù cô cũng biết Trần Lam không thích cô, từ cái nhìn đầu tiên đã không thích cô rồi, nhưng cô thật sự không ngờ bản thân bị người khác ghét như vậy. 
 
Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh, lặng lẽ sau một lúc lâu mới hỏi nhỏ: "Vậy những cái đó anh làm sao biết?"
 
Chu Thịnh cười lạnh: "Có tiền thì tự nhiên sẽ biết thôi."
 
Anh híp nửa con mắt nhìn những thứ đồ đó, lạnh lùng nói: "Dám tính kế với người của anh, anh phải bắt người đó chết không có chỗ chôn."
 
Bắc Bắc giật mình, kinh ngạc nhìn Chu Thịnh. 
 
Yên lặng khá lâu, Bắc Bắc mới chỉ tay vào bức ảnh của cô và Tôn Vệ rồi hỏi: "Anh không hỏi chuyện về bức ảnh này sao?"
 
Chu Thịnh ngẩn ra: "Anh biết người này, là bạn học cùng lớp của em."
 
"Hả? Anh biết từ khi nào?"
 
Chu Thịnh khẽ ho, đối diện với ánh mắt của Bắc Bắc liền nói nhỏ: "Khi em chuyển ngành, anh đã biết hết tất cả bạn học của em."
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . Làm sao biết được?"
 
"Anh tìm cô của anh xin ảnh . . . . . . . . . . . . . rồi nhớ từng người một."
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . ." 
 
Cô ngạc nhiên nhìn dáng vẻ của Chu Thịnh, thật khó mà tin được việc làm ngốc nghếch như vậy . . . . . . .sao mà Chu Thịnh có thể làm được. Thế nhưng cô cảm thấy cảm động, anh là người cực kỳ bận rộn, vậy mà dành thời gian vì mình mà ghi nhớ từng bạn học của cô. 
 
Mở miệng nhưng trong nháy mắt, Bắc Bắc không biết nên nói thế nào với Chu Thịnh, cũng không biết nên nói gì với anh. 
 
Đến cuối cùng, Bắc Bắc chỉ đưa tay ôm Chu Thịnh rồi khẽ nói: "Sao lại ngốc như vậy!"
 
Toàn thân Chu Thịnh cứng đơ, đảo khách thành chủ, ôm cô vào trong lồng ngực, hít một hơi sâu và nói: "Em nói ai ngốc vậy hả."
 
"Người nào nói thì chính là người đó."

 
Chu Thịnh: ". . . . . . . . . . . . . . . ." nhìn cô vợ đang ôm chặt mình không buông tay, tổng giám đốc Chu à ừ vô cùng kiêu ngạo: "Thấy em ôm chặt như vậy, anh sẽ không tính toán với em chuyện nói anh ngốc nữa."
 
Bắc Bắc bật cười, vươn tay đập vào lưng anh một cái, mắng yêu: "Không đứng đắn."
 
Sau một lúc, Bắc Bắc vẫn không nhịn được mà muốn hỏi chuyện Trần Lam sau này: "Vậy sau này cô ta phải làm thế nào?"
 
"Không làm sao cả, cùng lắm là không thể đóng phim nữa."
 
Bắc Bắc hiểu: "Vậy . . . . . . . . . . ."
 
"Em còn muốn biết chuyện gì?"
 
Bắc Bắc lắc đầu: "Không muốn biết gì nữa. Cứ như vậy đi. Em đoán sau này sẽ không phải gặp cô ta nữa."
 
"Ừm. Như vậy là tốt nhất."
 
Một lúc sau, Chu Thịnh nhéo tai cô mà dạy dỗ: "Sau này ra đường nhớ chú ý một chút, đừng để người ta chụp trộm, biết không?"
 
"Vâng."
 
Bắc Bắc thật sự thấy nghĩ mà sợ. Lỡ như Chu Thịnh không biết chuyện này, ảnh của cô cùng những người đó bị tung ra ngoài, lại bị thủy quân kéo lên trình diễn, Bắc Bắc biết rất rõ bản thân sẽ biến thành bộ dạng gì, đến lúc đó . . . . . . . . kết cục của cô còn tệ hại hơn Trần Lam bây giờ. 
 
Mặc dù . . . . . . . . . . . cô không thẹn với lương tâm. 
 
*
 
Sau khi ở nhà chán chê rồi, Bắc Bắc và Chu Thịnh tay nắm tay đi ra ngoài đến chỗ hẹn. 
 
Địa điểm họp mặt là chỗ lần trước đã đến. Đối với chỗ gặp mặt ăn chơi của nhóm bạn Chu Thịnh, Bắc Bắc không muốn phàn nàn, dù sao chỉ có nơi đó là kín đáo nhất, còn có đầy đủ mọi thứ ăn uống vui chơi. 
 
Lần này, mọi người không ở đại sảnh nữa mà trực tiếp đi lên lầu, Chu Thịnh yêu cầu ở phòng riêng. 
 
Bóng đêm nồng đậm, ánh đèn neon ngoài cửa sổ sáng lóa. 
 
Đại khái Bắc Bắc và Chu Thịnh đến một lúc thì đám người Triệu Tử Dịch mới thong dong đi đến. 
 
"Bắc Bắc! !"
 
Cửa vừa mở, Triệu Manh Manh liền xông thẳng về phía Bắc Bắc, lách qua hai người phía trước, lao đến trước Bắc Bắc ôm lấy cô, ở trước mặt Chu Thịnh vẫn không sợ chết mà cọ cọ rồi nói: "Lâu quá rồi không gặp, có nhớ chị không?"

 
Bắc Bắc bật cười, vươn tay ôm và gật đầu: "Nhớ chứ. Chị nhanh ngồi đi."
 
"Okay!"
 
Triệu Manh Manh liền luồn lách ngồi xuống bên cạnh Bắc Bắc, hất cằm về phía Chu Thịnh hỏi: "Sếp Chu, anh trừng mắt với em làm gì?"
 
Chu Thịnh cười lạnh: "Em ôm vợ anh, còn không cho phép anh trừng mắt với em?"
 
Triệu Manh Manh cạn lời: "Em là nữ mà."
 
"Ừm. Nam nữ đều không được."
 
Bắc Bắc ở bên nín cười, nhìn hai người vừa gặp mặt đã đối đầu, cô ở giữa giải hòa: "Đừng nói chuyện này nữa, chúng ta nên bàn xem ăn cái gì trước đi."
 
"Được. Hôm nay sếp Chu mời khách, chị phải gọi món đắt nhất."
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . ."
 
Chu Thịnh: ". . . . . . . . . . . . . . . gọi đi."
 
Triệu Manh Manh thật sự không khách khí. Sau khi gọi rất nhiều thức ăn rồi mới đưa thực đơn cho Bắc Bắc: "Em chọn đi."
 
Bắc Bắc im lặng, nhỏ tiếng nói: "Chị đã gọi đủ cho năm người chúng ta ăn rồi."
 
Triệu Tử Dịch ở đối diện khẽ cười: "Đây. Để tôi gọi, dù sao cũng không cần phải tiết kiệm tiền cho tổng giám đốc Chu."
 
Trong lúc bọn họ gọi món, Triệu Manh Manh buôn chuyện với Bắc Bắc: "Em xem weibo chưa?" Là một thành viên trong nhóm bà tám, có thể nói Triệu Manh Manh đối với chuyện này là thưởng thức từ đầu đến cuối. 
 
Bắc Bắc gật đầu: "Xem rồi."
 
Triệu Manh Manh hất hất cằm, chỉ Chu Thịnh nói: "Là thủ đoạn của tống giám đốc Chu nhà em đúng không?"
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . Sao chị biết?"
 
"Anh trai chị nói." Triệu Manh Manh cười hì hì: "Chị nói cho em biết chị rất ghét Trần Lam."
 
"Tại sao?" Trong ấn tượng của Bắc Bắc, Triệu Manh Manh và Trần Lam hình như không có liên hệ gì cả. 
 
"Quá giả tạo." Triệu Manh Manh uống một ngụm nước, tiếp tục tám chuyện: "Trước đây bọn chị cùng ở một đoàn làm phim."
 
"Sau đó thì sao?"
 
"Khi đó chị là nữ chính, cô ta không dám gây sự với chị nhưng mà với người khác thì cô ta dám. Ỷ vào đằng sau có người ủng hộ, mỗi ngày đều ở trước mặt người khác châm chọc khiêu khích. Lúc đó, chị không nhịn được mà nói tức vài câu, thế mà kết quả, cô ta ở ngoài nói tính tình chị không tốt." Càng nói càng hăng, Triệu Manh Manh hít một hơi sâu: "Em xem có quá đáng hay không?"
 
Bắc Bắc trợn mắt, nhỏ giọng thì thầm: "Tính tình chị không tốt mà."
 
Triệu Manh Manh: ". . . . . . . . . . . . . . . . ." Ngừng lại, cô trừng mắt với Bắc Bắc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô ta nói chị giở trò ngôi sao lớn, mà khi đó chị đã là ngôi sao lớn đâu chứ."
 

Khi đó Triệu Manh Manh cũng mới vào nghề chưa lâu, chẳng qua có cơ duyên nên được giao cho diễn nữ chính. Mọi người đều cảm thấy phía sau cô có hậu đài nên không dám đắc tội. Chỉ là sau này, mọi người có đào sâu hơn cũng không đào được chút tin tức nào liên quan đến bối cảnh của Triệu Manh Manh. 
 
Tin đồn mãi chỉ là tin đồn, không có bằng chứng xác nhận. 
 
Bởi vì không có ai có chứng thực, cho nên vẫn có vài người không sợ chết, thậm chí có người không biết tiến lùi mà khiêu khích, làm khó cô rất nhiều. 
 
Bắc Bắc nghe Triệu Manh Manh nói về chuyện của Trần Lam, bất tri bất giác hoàn toàn bỏ quên Chu Thịnh. 
 
Hai cô gái chụm lại gần, tám chuyện không ngừng nghỉ. 
 
Ngô Mân nhìn vẻ mặt của Chu Thịnh càng ngày càng đen thì khẽ nói: "Nào, tổng giám đốc Chu uống rượu thôi."
 
Chu Thịnh ngước mắt lên nhìn, cầm một ly rượu lên rồi thật sự uống cạn. 
 
Không lâu sau đồ ăn được mang lên. Mặc dù đây là lần thứ hai mà năm người gặp mặt nhưng không hề có cảm giác xa lạ gì, có thể nói rất tự nhiên, rất vui vẻ. 
 
Cả buổi tối, Bắc Bắc đền cảm thấy thoải mái rất nhiều. 
 
Bạn thân và chồng đều ở bên cạnh cô, ăn uống trò chuyện rất là hài lòng. 
 
Sau khi ăn tối, Triệu Manh Manh và Bắc Bắc hẹn nhau sáng hôm sau cùng đi dạo phố, mua đồ đi du lịch. Dù sao tối cũng mới bay, buổi chiều chạy đến sân bay là được. 
 
Sau khi Bắc Bắc đồng ý thì nói chào tạm biệt Triệu Manh Manh. 
 
--
 
"Cuối cùng cũng chịu để ý đến anh rồi."
 
Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh đang hậm hực mà dở khóc dở cười: "Em đều ở bên anh mà."
 
Chu Thịnh hừ lạnh, nắm chặt tay Bắc Bắc: "Cả buổi tối em đều nói chuyện với Triệu Manh Manh rất nhiệt tình."
 
Bắc Bắc cạn lời. Câu này cô không thể phủ nhận, chủ yếu là lo lắng khi quay chương trình tạp kỹ, cho nên cô và Triệu Manh Manh mới thảo luận không ngừng. 
 
Đột nhiên, Chu Thịnh buông tay Bắc Bắc ra, đi thẳng về phía trước. 
 
Bắc Bắc sửng sốt, vội vàng đuổi theo hỏi: "Anh đi đâu?"
 
"Đi dạo."
 
Buổi tối quả thực Chu Thịnh không uống nhiều rượu, nhưng bây giờ bị gió thổi, cảm thấy đầu óc không tỉnh táo. 
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . Đi đâu?"
 
Đôi mắt của Chu Thịnh mông lung, nghe vậy liền thuận miệng nói: "Vợ ơi, chúng ta đi bộ về nhà đi."
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ." 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận