Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 71: Bảy mươi mốt đồng tiền
 
Tiếng nhạc trong xe nhẹ nhàng, du dương, mặt mày Bắc Bắc hớn hở nhìn người bên cạnh, học theo giọng điệu vừa rồi của Lâm Viện Viện, õng ẹo nói: "Anh A Thịnh buồn cười."
 
Cả xe lắc lư . . . . . . . . . . . . .  Tay của Chu Thịnh xém chút nữa là không nắm chắc tay lái. 

 
Anh lấy lại tinh thần, nhìn vợ mình: "Vợ à, xin em đừng gọi anh như thế nữa."
 
Bắc Bắc hừ lạnh, kiêu ngạo nhìn anh: "Sao nào? Anh cho bạn từ thuở thơ ấu gọi anh như vậy mà không cho em gọi?"
 
Chu Thịnh nghẹn họng, vội vàng phủ nhận: "Không không, anh làm gì có ý đó." Chu Thịnh nghĩ lại rồi giải thích với cô: "Nói thật, anh chẳng có ấn tượng gì với cô ta cả."
 
Nghe vậy, Bắc Bắc lạnh lùng liếc anh: "Anh không có nhưng người ta có đó."
 
Cô nghĩ về chuyện vừa rồi, đưa tay sờ cằm rồi bỗng nhiên hỏi: "Sao vừa rồi anh ác thế, từ chối người ta vậy?"
 
Chu Thịnh: ". . . . . . . . . . . . Nếu như không bất chấp từ chối cô ta thì chắc em sẽ nhất định sẽ bỏ anh lại."
 
Bắc Bắc nghe thế, không nhịn được mà cười thành tiếng. 
 

"Xem như anh thông minh."
 
Vừa rồi . . . . . . . . . . nếu như thật sự Chu Thịnh đồng ý với Lâm Viện Viện, Bắc Bắc vẫn không biết mình sẽ làm gì, rốt cuộc là giận dỗi hay là đánh người bên cạnh một trận nữa . . . . . . . . . . . Nói thật, cô thật sự là có chút không rõ ràng. 
 
-- Lâm Viện Viện vừa nói câu đó xong, Bắc Bắc liền cười như không cười nhìn chằm chằm Chu Thịnh, đợi câu trả lời của anh. 
 
Đương nhiên, Lâm Viện Viện cũng vô cùng mong chờ, lòng tràn đầy hân hoan nhìn Chu Thịnh, dù sao cô cảm thấy Chu Thịnh không đến mức sẽ không cho cô tí thể diện nào. Nhưng mà Lâm Viện Viện không thể ngờ, Chu Thịnh chính là một người thích chuyện ta ta làm, muốn anh cho chút thể diện thì thật là khó. 
 
Chu Thịnh nhìn Bắc Bắc, khẽ cười, ôm vai Bắc Bắc nhìn Lâm Viện Viện, lạnh nhạt nói: "Xin lỗi cô Lâm. Tôi phải đưa vợ tôi về trường, chắc là không thể cho cô đi nhờ được."
 
Nói xong, Chu Thịnh nhìn về phía người giúp việc còn đang đứng ở đấy rồi nói: "Vào nói với mẹ tôi để bà sắp xếp cho người đưa khách của bà về." Nói xong, Chu Thịnh cũng không thèm để ý phản ứng của Lâm Viện Viện ra sao mà liền kéo Bắc Bắc lên xe, lái xe rời đi. 
 
. . . . . . . . . . . .
 
Bây giờ nghĩ lại, Bắc Bắc thật sự cảm thấy cô Lâm kia hơi tội nghiệp. 
 

"Anh nói xem người ta nhớ đến anh nhiều năm như vậy, sao anh không nể mặt người ta chút nào vậy?"
 
Chu Thịnh mỉm cười, nhìn đường phía trước: "Ừm. Trừ vợ ra thì những người khác anh sẽ không nể mặt đâu."
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . . .  Được rồi. Câu này em thích."
 
Có thể nói không có người con gái nào lại không thích người như thế, bảo vệ mình, bất kể chuyện gì đều suy nghĩ cho mình. 
 
"À, anh vừa về đã vào phòng làm việc rồi, là nói chuyện công việc với cha sao?" Bắc Bắc nghĩ tốt xấu gì cũng phải quan tâm Chu Thịnh một chút nên bất thình lình hỏi anh. 
 
Chu Thịnh khẽ 'ừm': "Cũng xem như vậy."
 
Nghe vậy, Bắc Bắc đã hiểu, không hỏi thêm nữa. 
 
Hai người về đến trường, bởi vì thân phận của Chu Thịnh không thể cùng xuống xe vào trường được nên Bắc Bắc vội vàng chạy về trường học, nói vài câu với bạn bè, lấy xong đồ thì liền lên xe lại. 
 
"Anh đợi lâu không?"
 
Chu Thịnh quay đầu nhìn cô, vừa cúp điện thoại ở trong tay, lắc đầu nói: "Không. Buổi tối ra ngoài ăn nhé?"
 
Bắc Bắc nhướng mày: "Có những ai?"
 
"Mấy người lần trước em gặp thôi."
 
Hai mắt Bắc Bắc sáng lên, kinh ngạc hỏi anh: "Vậy Manh Manh có đi không?"
 
Tính ra thì đã lâu lắm rồi Bắc Bắc không gặp Triệu Manh Manh. Tối ngày mai còn phải bay đến chỗ ghi hình trước, buổi sáng hôm nay, Trần Tĩnh đã nói với cô những công việc cần chú ý trong chương trình này rồi, hợp đồng cũng ký nhanh thôi, có thể nói lần này xem như là việc trong tầm tay Bắc Bắc. 
 
Chu Thịnh dừng lại, ngón tay gõ gõ lên tay lái rồi khẽ nói: "Em hỏi thử đi."
 
"Vâng."
 
Bắc Bắc nhanh chóng gọi điện thoại cho Triệu Manh Manh. Khi nghe thấy mọi người đều đến thì Triệu Manh Manh không chần chừ gì mà đồng ý ngay: "Sáu giờ đúng không?"
 
"Đúng rồi."
 
"Ok Ok. Chị sẽ đến đúng giờ. Bé cưng Bắc Bắc đợi chị nhé."
 

Bắc Bắc bật cười, đối diện với ánh mắt của Chu Thịnh nhìn sang, cô mỉm cười đáp: "Vâng, em đợi chị!"
 
Sau khi ngắt điện thoại, Chu Thịnh tủi thân nhìn Bắc Bắc: "Anh còn chưa gọi em là bé cưng nữa."
 
Bắc Bắc đỏ mặt, lườm anh: "Gọi gì mà gọi. Anh bình thường chút đi."
 
Chu Thịnh lẩm bẩm, kiêu ngạo nói: "Không sao. Dù gì em cũng là vợ anh."
 
"Vâng vâng vâng." Bắc Bắc nhìn người đàn ông tính tình trẻ con ở bên cạnh mà cạn lời, chút chuyện con con mà cũng so đo, nếu người ngoài nhìn thấy thì không biết làm sao. 
 
Sau khi hai người từ trường về nhà, Bắc Bắc liền buồn ngủ. Bình thường lúc Bắc Bắc không quay phim thì đều phải ngủ trưa, còn Chu Thịnh nếu rảnh rỗi thì cũng bằng lòng ngủ cùng cô. 
 
Nhưng mà Bắc Bắc không ngờ là vì giấc ngủ trưa này mà cô đã bỏ lỡ một chuyện cực kỳ đặc sắc. 
 
*
Ba giờ chiều, bỗng nhiên một weibo đáng chú ý đột nhiên được đăng lên, thu hút được sự quan tâm của mọi người. 
 
Người hâm mộ xem sự việc bất ngờ xảy ra này như một tin hot, không thể không tò mò. Tin hot này được viết ra từ một phòng làm việc nào đó, chỉ ghi mỗi tiêu đề, còn cụ thể là ai, xảy ra chuyện gì thì tạm thời mọi người chưa biết. 
 
Nhưng chính là loại tin tức này mới hấp dẫn được sự chú ý của người hâm mộ nhất. 
 
Đến đúng bốn giờ, tin hot đã như thông báo trước đúng giờ đăng lên. Ngay lập tức, cư dân mạng xôn xao. 
 
Tin tức Trần Lam cùng ba tên nhà giàu đi thuê phòng lan truyền khắp trên mạng, ảnh chụp . . . . . . . . còn có hai đoạn clip che đậy hài hòa. 
 
Tiêu đề của phòng làm việc càng khiến người ta không thể không chú ý. 
 
#Đời sống cá nhân của nữ thần thanh xuân thì ra phong phú và đặc sắc như thế#
 
Tin hot trên weibo, ảnh của Trần Lam rất rõ ràng, cô ta cùng kẻ giàu có bụng phệ ra ra vào vào khách sạn, cùng với ảnh chụp mờ ám khiến người ta không thể không liên tưởng đến chuyện ghê tởm . . . . . . . . . . Mà người đàn ông trong những bức hình, không hề giống nhau, đủ để điền vào Cửu Cung Đồ* không thiếu ô nào. 
 
*Cửu Cung Đồ: Là một ô hình vuông chia làm 9 ô nhỏ. Mỗi ô có một con số từ 1 đến 9 và chín con số này nằm ở những vị trí đặc biệt mà khi cộng theo hàng ngang, hàng dọc hay đường chéo cũng thành số 15. Chín con số này gọi là Số Bát Quái. 
                                                           
 
Tin tức weibo vừa đăng làm cho cư dân mạng trở nên xôn xao, náo nhiệt hẳn lên. 
 
__ Mẹ kiếp! 666666666 Đây không phải là nữ thần ngây thơ của đại học H hay sao? Nghe nói diễn xuất còn có thể cho qua, mà điệu bộ này quả là rất ‘ngây thơ trong sáng’ đó, nhiều người như vậy phục vụ nổi không?

 
__ Cái giới giải trí loạn thật. Cái kiểu mời rượu này là bình thường thôi, nhưng mà tôi muốn biết fan của cô ta rốt cuộc nhìn thấy cô ta ngây thơ chỗ nào chứ? ? ? ? ?
 
__ Ghê thật! Ghê thật! Tin này sẽ còn hot trong bao lâu đây? ! ! Thật mong chờ diễn biến sau này. 
 
__ Trời! Mấy ông này đều kết hôn rồi? ? Vậy nên cô ta chính là con giáp thứ 13? ? ? Không phải mới gia nhập giới giải trí ba năm sao? ? ? Ban đầu, tôi đã nói Trần Lam sao mà phát triển thuận lợi thế, thì ra đằng sau có nhiều đàn ông ủng hộ thế kia mà. Quá ghê gớm!
 
__ Đồng ý với lầu trên. Trước đây không phải nói người nào nhỉ . . . . . . . . Đồng Bắc Bắc cướp tài nguyên của cô ta sao? Chính là fanclub này, hẳn là cướp không được! !
 
. . . . . . . . . . . . .
 
Một khi ai đó xảy ra chuyện thì những người xem kịch liền ào ào xuất hiện. Danh tiếng của Trần Lam vốn không được tốt, trong giới giải trí, mọi người đều biết rõ cái gì mới là chân tướng sự thật. 
 
Người hâm mộ bên ngoài không hiểu rõ cho nên mới đi theo người nổi tiếng. Nhưng đây không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là fan của Trần Lam rất quá khích. Bình thường khi có chút xíu chuyện thì ngay lập tức fan của cô ta lao ra mắng chửi người khác. Có đôi khi, người hâm mộ lại rất dễ làm mất thiện cảm về thần tượng của mình. 
 
Vậy nên lúc này đây, toàn bộ người qua đường và antifan đều nhảy ra ầm ầm để lại hàng loạt bình luận, không ngại ngần dùng đủ loại ngôn từ mà chửi rủa. 
 
--
 
Ở trong nhà, Trần Lam còn chưa tỉnh ngủ, điện thoại của người quản lý như ném bom đến. 
 
Tỉnh mộng, Trần Lam nhanh chóng nhận điện thoại, “Alo.”
 
“Trần Lam em đang ở đâu?” Giọng điệu lo lắng của người quản lý truyền qua ống nghe. 
 
Trần Lam ngẩn ra, đầu óc còn chưa tỉnh táo, ngơ ngác hỏi: “Sao thế? Em ở nhà.”
 
Người quản lý cười lạnh: “Làm sao. Em xem em đã làm chuyện hay gì đi. Tự lên weibo xem đi, danh tiếng của em bị hủy rồi.” Nói xong, người quản lý cũng không thèm care nữa, trực tiếp ngắt điện thoại. 
 
Trần Lam vội vàng lên weibo, vừa đăng nhập thì nhận được nhiều tin nhắn cá nhân đến mức xưa nay chưa từng thấy. Sau khi đọc tùy tiện vài cái thì tay cô ta run rẩy. Tay run run mở weibo, ấn vào xem tin hot kia. 
 
Sau khi xem xong, Trần Lam hét lên ‘aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa’, ném thẳng điện thoại vào tường, một âm thanh lanh lảnh vang lên. Điện thoại rơi xuống mặt đất, vỡ tan nát. 
 
Trần Lam hoảng sợ nhìn điện thoại, thật không tin nổi là vừa rồi mình đã xem cái gì. 
 
Đoạn clip đó giống như bộ phim điện ảnh phát lại từng chút từng chút trong đầu, những bàn tay bẩn thỉu . . . . . . . . người đàn ông bụng phệ đưa tay về phía mình . . . . . . . dáng vẻ như chó Nhật, khiến cô ta buồn nôn. 
 
Mà bây giờ . . . . . . . . . toàn bộ những ký ức cô ta muốn quên ta lại bị lộ ra trước mặt người hâm mộ. 
 
Cô không cam tâm . . . . . . . Trần Lam cắn môi của mình đến chảy máu, nắm chặt lòng bàn tay, hung hăng nhìn về phía nào đó . . . . . . . . . . giọng nói tàn nhẫn: “Đồng Bắc Bắc, tao sẽ không để yên cho mày đâu!”
 
--
 

Sau khi Bắc Bắc ngủ trưa tỉnh dậy, Chu Thịnh đã không ở trong phòng rồi. 
 
Rèm cửa sổ được kéo xuống, cửa phòng đóng khiến căn phòng tối đen như mực giống như là đêm đã khuya rồi. 
 
Bắc Bắc đưa tay dụi dụi hai mắt lim dim, nằm nghiêng người để xem rõ thời gian, năm giờ ba mươi chiều. Cô ngủ thẳng một giấc hơn hai tiếng đồng hồ. 
 
Đặt đồng hồ báo thức xuống, Bắc Bắc với tay lấy điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường, chuẩn bị thức dậy. 
 
“Chu Thịnh?”
 
Bắc Bắc đẩy cửa phòng ra, ánh sáng bên ngoài khiến cô chói mắt, theo bản năng cô đưa tay che lại rồi đi tìm người. 
 
Tìm quanh một vòng, Bắc Bắc cũng không thấy Chu Thịnh ở đâu. Mãi đến khi cô đi đến một lối ra khác thì mới nghe thấy tiếng đàn ông trầm thấp ở ngoài ban công. 
 
“Ừm. Cứ làm theo phương án này đi.”
 
Dừng lại một chút, người đó lại tiếp tục nói: “Xử lý triệt để cho tôi. Mang thứ đồ trong tay cô ta về cho tôi.”
 
Sau một lúc, giọng nói lạnh lùng của Chu Thịnh lại vang lên lần nữa: “Muốn ngấm ngầm làm sau lưng vợ tôi thì cũng phải xem tôi có đồng ý hay không.”
 
“Được. Như vậy đi. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
 
“Tình hình trên mạng dẫn dụ một chút.”
 
“Tắt máy đi!”
 
Chu Thịnh vừa cúp điện thoại, Bắc Bắc liền nhìn qua, có chút nghi ngờ nhìn anh: “Anh vừa gọi điện thoại cho ai?”
 
Chu Thịnh rũ mắt, nhìn chằm chằm đầu ngón chân của cô lộ ra bên ngoài trước mặt mình. Đầu ngón chân của cô rất đẹp, mềm mượt, đặc biệt cắt tỉa rất chỉn chu, quan trọng là xinh xắn. 
 
Khẽ cười, Chu Thịnh ôm người vào trong lòng ngực, cọ cọ rồi nói: “Dậy rồi à?”
 
Bắc Bắc ‘ừm’ một tiếng, đưa tay đẩy vai Chu Thịnh ra và hỏi: “Vừa rồi anh gọi điện thoại nói gì đó? Ngấm ngầm sau lưng em làm chuyện gì?”
 
Chu Thịnh nhướng mày, lập tức hỏi: “Xem weibo chưa?”
 
“Chưa.”
 
Chu Thịnh gật đầu: “Tốt nhất không xem. Đừng xem nữa.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . Anh làm gì hay là bị người khác giở trò?”
 
Chu Thịnh chậm rãi đáp: “Ừm. Bắt nạt lại kẻ đã bắt nạt vợ anh.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận