Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 70: Bảy mươi đồng tiền
 
Sau khi Bắc Bắc dỗ Chu Thịnh xong thì toàn thân cô mệt mỏi, bây giờ đang ăn đồ ăn anh gọi ở bên ngoài về, vừa ăn vừa lườm. 
 
Chu Thịnh áy náy sờ cái mũi của mình, mỉm cười nhìn Bắc Bắc: "Xin lỗi, anh không kiềm chế được."

 
Ngừng lại rồi anh nói thêm: "Chủ yếu là do vợ anh quá tuyệt!"
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . ."
 
Cô phải khinh bỉ anh nhiều hơn mới đúng. 
 
"Anh im đi!"
 
Chu Thịnh nhướng mày, vừa định phản bác lại thì Bắc Bắc dường như đã hiểu nên nói thêm: "Không được phép nói câu đó."
 
Chu Thịnh: ". . . . . . . . . . . . . . ." Chu Thịnh khẽ cười, khóe môi cong nhìn cô: "Ừm. Anh không nói, anh chỉ khen vợ anh đẹp thôi."
 
Bắc Bắc quay lại, khinh thường nhìn anh, mặt đỏ lên mắng yêu: "Thôi anh đừng nói nữa thì tốt hơn."
 

Nghe vậy, Chu Thịnh ấm ức nhìn cô: "Nhưng anh muốn ăn cơm."
 
Bắc Bắc: "Vậy anh ăn đi, không được phép nói chuyện với em, tạm thời như thế! !"
 
Chu Thịnh nhìn thấy vợ mình thẹn quá hóa giận, anh rất thức thời, không nói gì nữa. 
 
Hai người chiến đấu đống đồ ăn ở trước mặt. Bây giờ đã khuya rồi . . .  . . . vừa rồi làm xong 'chuyện xấu' thì cũng đã chín giờ rồi, lại gọi đồ ăn ở bên ngoài về, hiện tại không phải là ăn tối nữa mà là ăn khuya.
 
Sau khi ăn khuya xong, Bắc Bắc trèo lên giường trước, cả thắt lưng đau nhức, không muốn nói bất cứ chuyện gì với Chu Thịnh. Còn Chu Thịnh sau khi ăn uống no say, bây giờ vô cùng hài lòng ôm vợ đi ngủ. 
 
Trước khi ngủ thường nói chuyện phiếm. 
 
Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi sáng vào bên trong, trên tủ đầu giường còn có ngọn đèn vàng ấm áp, mờ mờ ảo ảo. 
 
Gió đêm hè thổi nhè nhẹ. Bắc Bắc nhìn về phía góc rèm bị gió thổi bay rồi đột nhiên cảm thán: "Vẫn là ở nhà thoải mái nhất."
 
Mặc dù trong khách sạn cái gì cũng không cần lo, cũng không phải tự mình dọn dẹp nhưng chung quy lại thì ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, câu nói này quả không sai, huống chi đây không phải ổ chó.
 
Căn nhà này của Chu Thịnh từ khi chuyển đến, Bắc Bắc đã cảm thấy rất tốt, bây giờ thì thật sự không nhịn được mà cảm thán, quá tuyệt!
 
Chu Thịnh ôm cô vợ ấm áp mềm mại của mình, hít một hơi sâu rồi bổ sung thêm: "Ừm. Có vợ ôm chính là anh."
 
Bắc Bắc không thể nhịn được nữa, đưa chân đá Chu Thịnh một cái, mắng yêu: "Anh nghiêm túc chút đi."

 
Chu Thịnh thì thào: "Anh đâu có nói sai, không nghiêm túc chỗ nào?"
 
"Anh rõ ràng là ông chủ của một công ty, cứ đi làm nũng vợ thì còn ra thể thống gì nữa."
 
Chu Thịnh nhướng mày, cười nói: "Làm gì có quy định là ông chủ công ty thì không thể làm nũng vợ."
 
"Anh đánh tráo khái niệm."
 
"Anh không có." Chu Thịnh phủ nhận, ôm Bắc Bắc rồi cọ cọ: "Anh ăn ngay nói thật thôi."
 
Bắc Bắc cạn lời, khinh bỉ nhìn anh: "Vâng vâng vâng, tổng giám đốc Chu là nhất."
 
Chu Thịnh vô cùng hãnh diện, vươn tay vỗ vỗ đầu Bắc Bắc, nhỏ tiếng dỗ dành cô: "Ngủ thôi. Ngày mai về nhà ăn trưa."
 
"Vâng."
 
Bắc Bắc suy nghĩ rồi khẽ nói: "Sau khi ăn trưa xong thì anh về trường với em một chuyến nhé."
 
"Hửm?"
 
"Em muốn về thăm trường, lâu quá rồi không về."
 
Chu Thịnh ngừng lại rồi 'ừm' nhẹ một tiếng: "Có việc gì sao?"
 
Bắc Bắc gật đầu: "Có. Em phải bắt bạn học không làm fan của Trần Lam nữa."
 
Chu Thịnh: ". . . . . . . . . . . . . . ." Im lặng một lúc rồi anh cổ vũ cho vợ: "Làm tốt lắm!"
 
Bắc Bắc đánh mắt nhìn anh, lườm ghét: "Có phải em làm chuyện gì thì anh đều khen em làm tốt lắm không?"
 
"Không phải." Chu Thịnh bĩnh tĩnh nói: "Nếu như em khen thằng khác đẹp trai thì có thể anh sẽ tức giận."
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
 
"Vậy nên, em đừng có mà khen thằng khác."
 
". . . . . . . . . . . . . . . . . . . ."
 
Cuộc trò chuyện đến đây kết thúc, hai người ôm nhau, sau khi nói đông nói tây thì Bắc Bắc cũng đã buồn ngủ. Hai người vẫn tư thế ôm đó rồi đi vào giấc ngủ. 
 
*
 
Buổi sáng, vì chuyện về nhà họ Chu ăn cơm mà Bắc Bắc chọn quần áo hết nửa tiếng đồng hồ, quá hở hang thì không được, mặc quá kín thì cô không thoải mái. Sau cùng, Chu Thịnh chọn cho cô một chiếc váy màu trắng, khi mặc lên rồi mới thôi thử đồ. Còn về trang điểm, Bắc Bắc cố gắng trang điểm nhẹ nhàng hết mức. 
 

Sau khi làm xong tất cả, cô và Chu Thịnh mới ra khỏi cửa về nhà họ Chu. 
 
Từ khi cô lấy Chu Thịnh, số lần về nhà họ Chu không quá năm lần. Trừ lần về ăn Tết, kết hôn ra thì từ khi Bắc Bắc đi học, dường như chỉ về một lần, còn không được bao lâu thì phải ra về. 
 
Bây giờ, đột nhiên Bắc Bắc không nhịn được mà xúc động, người nhà họ Chu thật sự tốt với cô, người như cô thế này cũng có thể được cưng chiều. 
 
Nghĩ như vậy, Bắc Bắc càng cảm thấy áy náy. 
 
Cô chưa kịp áy náy gì nhiều thì xe của Chu Thịnh đã dừng lại trước cổng, cửa lớn mở ra, hai người đi vào trong. 
 
Còn chưa vào cửa, Bắc Bắc đã nghe thấy giọng nói của mẹ Chu: "Hôm nay A Thịnh về đấy. Hai vợ chồng cùng về, trưa nay Viện Viện ở lại ăn cơm chung với mọi người. Cũng lâu rồi cháu chưa gặp A Thịnh."
 
Bắc Bắc nhướng mày, nghe thấy giọng nói của phụ nữ từ bên trong truyền ra: "Vâng ạ. Cháu ra nước ngoài lâu như thế cũng rất nhớ bác đó ạ."
 
Chu Thịnh nhìn Bắc Bắc, rũ mắt: "Sao chưa vào?"
 
"Chờ anh."
 
Hai người nhìn nhau cười đi vào trong nhà. Vừa đi vào thì có một dì ở trong kêu lên: "Cậu chủ và cô chủ đã về."
 
Sau khi những người ngồi trong phòng khách nghe thấy giọng nói thì đồng loạt quay đầu nhìn, mẹ Chu phản ứng nhanh nhất, mặt mày bà tươi cười: "Nhanh lại đây. Bắc Bắc ngồi bên cạnh mẹ đi."
 
"Vâng."
 
Lâm Viện Viện nhìn người đàn ông cách đó không xa, trong nháy mắt lại thất thần. Bao lâu rồi? Thì ra chàng trai bồng bột ấy bây giờ đã trưởng thành như vậy. Từ xa nhìn lại, ánh mắt của Chu Thịnh đã đủ hấp dẫn người khác rồi. 
 
Chu Thịnh nhìn những người ngồi trong phòng khách một lượt rồi nói: "Mẹ, con giao Bắc Bắc cho mẹ đó. Con lên lầu nói chuyện với cha một chút."
 
"Đi đi. Mẹ sẽ chăm sóc tốt cho vợ con."
 
"Vâng."

 
Sau khi Chu Thịnh đi, ngay lập tức phụ nữ ở phòng khách lại náo nhiệt lên. Mối quan hệ trong nhà của Chu Thịnh vẫn luôn tốt đẹp. Mặc dù nhiều người, Bắc Bắc vẫn chưa làm quen hết được, nhưng mà phần lớn mọi người đều đối xử tốt với Bắc Bắc. 
 
Mẹ Chu nhìn khuôn mặt thất thần của Lâm Viện Viện liền cười rồi giới thiệu hai người với nhau: "Đây là Việc Viện, trước đây là hàng xóm của nhà ta, nhưng mà nhiều năm trước đã di dân rồi. Bắc Bắc, con làm quen đi."
 
Bắc Bắc gật đầu nhìn cô gái đối diện, mỉm cười nhẹ nhàng: "Chào chị. Tôi là Đồng Bắc Bắc."
 
Lâm Viện Viện há hốc miệng, nhìn cô gái trẻ trung trước mặt, lông mi khẽ rung rồi hỏi: "Em là vợ của Chu Thịnh?"
 
"Đúng thế."
 

Lâm Viện Viện quay đầu nhìn mẹ Chu, cười gượng hỏi: "Bác, sao con không nghe thấy anh A Thịnh đã kết hôn thế?"
 
Vừa rồi mẹ Chu định nói, Lâm Viện Viện cũng muốn hỏi nhưng chưa kịp hỏi thì Chu Thịnh và Bắc Bắc đã xuất hiện trước mặt, bây giờ hỏi . . . . . . . . . . . xem như cũng chưa muộn. 
 
Mẹ Chu cười, đưa mắt nhìn về phía Bắc Bắc: "Trước Tết, hai đưa đi đăng ký kết hôn rồi. Sở dĩ không thông báo rộng rãi là vì Bắc Bắc tuổi còn nhỏ, A Thịnh nghĩ đến việc học của Bắc Bắc, đợi sau khi tốt nghiệp thì mới tổ chức hôn lễ." Bà nắm bàn tay man mát của Bắc Bắc, cười nói: "Dù sao cũng không vội, Bắc Bắc đã là người nhà họ Chu rồi, sớm hay muộn thì mọi người đều biết cả."
 
Bắc Bắc mỉm cười, từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười thôi là được rồi. 
 
Nhưng mà khi nghe tên gọi của người phụ nữ trước mặt . . . . . . . . . . không biết làm sao mà cô có cảm giác hơi không thoải mái. Cô lại không ngốc, cách xưng hô này, giọng điệu này và cả phản ứng của người này khi vừa nhìn thấy Chu Thịnh, Bắc Bắc đã đoán được người này có ý gì đó với anh. 
 
Lâm Viện Viện cười xấu hổ, rồi nhìn Bắc Bắc hỏi: "Nhìn cô Đồng cảm thấy còn rất trẻ thì ra là còn đang học đại học."
 
Bắc Bắc gật đầu: "Vâng. Năm hai rồi."
 
Lâm Viện Viện cười nhẹ, khẽ nói: "Có thể tiện thể hỏi học chuyên ngành gì không?"
 
"Diễn xuất."
 
Giọng nói vừa dứt, vẻ mặt của Lâm Viện Viện liền cứng đơ rồi mới ngước mắt nhìn mẹ Chu, có chút không tin được: "Bác, Bắc Bắc học diễn xuất sao? Vậy sau này sẽ đi đóng phim với người khác?"
 
Mẹ Chu còn chưa nói thì một người cô của Chu Thịnh đã lên tiếng trước rồi: "Đúng thế. Bắc Bắc đã đi đóng phim rồi. Chúng ta đều rất mong chờ bộ phim của Bắc Bắc công chiếu đó."
 
Lâm Viện Viện sửng sốt, nhìn mẹ Chu hỏi: "Vậy sao ạ. Bác, bác cũng thích sao?"
 
Mẹ Chu nhìn cô bé đối diện mình dõi theo từ nhỏ đến lớn, nói thật là có chút không đành lòng, nhưng mà ngược lại … … bà càng bằng lòng bảo vệ người bên cạnh. Ai bảo con trai mình thích cô gái bên cạnh chứ, huống hồ gì người bên cạnh đã nhập hộ khẩu vào nhà họ Chu rồi, dù nói thế nào đi nữa thì trước mặt Lâm Viện Viện, mẹ Chu cũng giữ mặt mũi cho Bắc Bắc. 
 
"Thích chứ. Cháu quên rồi, khi cháu còn nhỏ, có thể bác không dẫn cháu đi xem phim."
 
Lâm Viện Viện cười gượng, gật đầu: "Đúng đúng đúng. Anh A Thịnh cũng đồng ý sao?"
 
Bắc Bắc dừng một chút, ngước mắt nhìn Lâm Viện Viện, cô cũng không muốn làm khó mẹ Chu nên trức tiếp nói: "Bình thường Chu Thịnh không cản tôi chuyện gì, chỉ cần tôi thích thì anh ấy cũng sẽ không nói gì."
 
Lâm Viện Viện nhìn Bắc Bắc, trong mắt lóe lên một tia bí hiểm: "Anh A Thịnh lúc nào cũng như thế. Bình thường sẽ không ngăn cản mong muốn của người khác. Trước đây khi chị còn đi học, hỏi anh A Thịnh . . . . . . . . . . ."
 
Lâm Viện Viện nói chuyện gì sau đó Bắc Bắc cũng không nhớ rõ nữa. Nói chung là đang khoe khoang với Bắc Bắc quá khứ của chị ta và Chu Thịnh. 
 
Người nhà họ Chu không nói thêm gì nữa, vừa rồi bảo vệ Bắc Bắc đã đủ rồi. Hơn nữa, những điều Lâm Viện Viện nói ra cũng đều là chuyện đã qua, chỉ là khi bị chị ta nói ra thì trong lời nói đó có cảm giác chút mập mờ. 
 
Trước khi ăn cơm, Bắc Bắc luôn im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng nói vài câu, sau đó thì không nói gì nữa. 
 
May mà Chu Thịnh rất nhanh đã xuống rồi. Khi anh và cha đi xuống vừa đúng lúc ăn cơm. 
 
Lâm Viện Viện và Chu Thịnh chào hỏi qua lại. Chu Thịnh dừng lại rồi nói một câu: "Lâu rồi không gặp."
 
Lâm Viện Viện cười tự nhiên, tầm mắt hướng về phía Bắc Bắc rồi cười nói: "Anh A Thịnh bây giờ đã ra dáng đàn ông rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh."
 
Chu Thịnh lạnh nhạt 'ưm' một tiếng, quay đầu nhìn Bắc Bắc: "Nào, ngồi xuống cạnh anh đi."
 
Bắc Bắc: "Ồ."
 
Chu Thịnh kéo ghế cho cô, ấn cô ngồi xuống rồi mới hỏi: "Vừa rồi nói chuyện với mọi người vui không?"
 

"Bình thường."
 
Chu Thịnh gật đầu: "Đói chưa?"
 
Bắc Bắc lườm anh, dưới gầm bàn véo thắt lưng của anh, mặt không đổi sắc: "Không đói."
 
Chu Thịnh 'rít' một tiếng, đối với sự quái lạ của cô vợ, anh cau mày lại nhưng không hỏi gì. 
 
Các chỗ ngồi trên bàn ăn không biết bày trí như thế nào mà Lâm Viện Viện vừa hay ngồi bên cạnh Chu Thịnh, còn Bắc Bắc ngồi ở bên còn lại. 
 
Hít một hơi sâu, Bắc Bắc để mình bình tĩnh lại. Cô ăn thức ăn ở trước mặt, còn người bên cạnh thì ăn cơm xong rồi tính. 
 
Khi ăn cơm, Lâm Viện Viện khá yên lặng, dù sao quy tắc trên bàn ăn cũng không quên, mọi người đều im lặng ăn cơm. 
 
Sau khi ăn xong, Bắc Bắc và bà nội Chu ngồi nói chuyện phiếm. Khi mới đến, bà nội Chu không ở phòng khách mà đến khi ăn cơm mới ra. Hai bà cháu nói chuyện một lúc, bà nội Chu nhìn Bắc Bắc, vỗ vỗ tay cô rồi nói: "Đừng lo lắng!"
 
"Dạ?" Bắc Bắc ngẩn ngơ nhìn bà. 
 
Bà nội Chu hất cằm: "Viện Viện và A Thịnh quen nhau lâu rồi nhưng mà Bắc Bắc yên tâm, A Thịnh không có suy nghĩ đó."
 
Nghe vậy, Bắc Bắc sửng sốt, cười nhìn bà nội Chu, gật đầu nói: "Cháu biết ạ."
 
Nếu như Chu Thịnh có cái suy nghĩ kia, thì cũng không đến lượt mình. 
 
Bà nội Chu cười nhìn cô: "Vậy nên đừng suy nghĩ lung tung. Cháu không vui đều viết cả trên mặt rồi kìa."
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . Bà nội!" Cô kêu lên làm nũng, cúi đầu than thở: "Sao bà có thể nói Bắc Bắc như thế."
 
Bà nội Chu cười: "Không nói cái này nữa. Chuyện của diễn viên kia, cháu đã giải quyết chưa?"
 
"Dạ?" Bắc Bắc ngây ra, nhanh chóng phản ứng lại rồi nói nhỏ: "Không vội ạ."
 
Bà nội Chu nhìn cô: "Sao lại không vội. Không thể để người khác bắt nạt người nhà chúng ta được."
 
Bắc Bắc cười nói: "Bà nội. Cháu biết mà. Chuyện này Chu Thịnh nói anh ấy sẽ xử lý ạ."
 
"Ừm, không thể dễ dàng bỏ qua được. Người nhà họ Chu có thù tất báo."
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . ." Có lúc, cô thật bái phục cách suy nghĩ của người nhà họ Chu. 
 
Sau khi ở bên cạnh nói chuyện với bà nội Chu một lúc lâu, hai người trò chuyện vui vẻ hòa thuận, không thể không nói người nhà họ Chu rất hòa đồng, ít nhất theo Bắc Bắc thấy là như thế. 
 
Sau khi nói chuyện cũng khá lâu rồi, Bắc Bắc thấy thời gian không còn sớm nữa thì nói với người nhà họ Chu là xin phép về trước. Cô cùng Chu Thịnh chào tạm biệt cả nhà rồi đi về. Vừa cùng Chu Thịnh đi ra đến cổng, còn chưa khởi động xe thì hai người nghe thấy tiếng kêu phía sau truyền tới. 
 
Hai người cùng quay đầu nhìn, trong tay Lâm Viện Viện cầm túi xách, khéo léo cười với Bắc Bắc, tiếng nhỏ nhẹ hỏi: "Anh A Thịnh, đúng lúc em phải vào nội thành có việc, anh có thể cho em đi nhờ một đoạn không?"
 
Bắc Bắc nhướng mày, mỉm cười nhìn Chu Thịnh, im lặng rồi lên tiếng: "Anh A Thịnh, đồng ý hay không nè?"
 
Chu Thịnh: ". . . . . . . . . . . . . . . . ."  

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận