Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 27: Hai mươi bảy đồng tiền
 
Cửa mở ra, bốn mắt nhìn nhau.
 
Hai người chỉ chưa gặp một tuần, nhưng Bắc Bắc chợt cảm thấy cứ như đã lâu lắm rồi, thậm chí còn dài hơn cả một tháng, cô chưa nhìn thấy người đàn ông trước mặt.

 
Cô hé miệng thở dốc, vừa định hỏi: "Sao anh..." Hai chữ "tới đây" còn chưa nói thành lời, Chu Thịnh đã chen vào trong, tay cũng nhân đó mà đóng cửa lại, một tay ôm eo Bắc Bắc, tay kia buông nắm đấm cửa, giữ gáy cô rồi cúi đầu hôn xuống.
 
"Chu..."
 
"Ừ." Chu Thịnh cúi đầu hôn cô, khẽ cắn lên khóe môi cô. Thừa lúc cô đau, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào trong, môi lưỡi quấn lấy nhau.
 
Trong lúc nhất thời, Bắc Bắc không thể nói được dù chỉ một chữ, miệng chỉ có thể phát ra tiếng rên nho nhỏ.
 
Qua hồi lâu, Chu Thịnh buông môi cô ra, cúi đầu chạm nhẹ lên rồi cười hỏi: "Vợ à."
 
"Hả?"
 
"Giờ còn cảm thấy anh thích đàn ông nữa không?"
 

Bắc Bắc: "... Em đâu..." Còn chưa nói hết câu, Chu Thịnh đã cắn cô một cái.
 
Cô bị đau, kêu á một tiếng, "Anh làm gì thế?"
 
"Phạt em."
 
Nghẹn lời, Bắc Bắc giương mắt lườm anh. Bị đôi mắt như ngậm nước đó nhìn, Chu Thịnh chỉ cảm thấy lòng ngứa ngáy khó nhịn.
 
"Bắc Bắc." Chu Thịnh cúi đầu, tựa trán lên trán cô, hôn lên chóp mũi cô, hỏi với giọng khàn khàn: "Có nhớ anh không?"
 
Bắc Bắc bật cười, dở khóc dở cười nhìn anh, vươn tay chủ động ôm cổ Chu Thịnh, dùng hành động để chứng minh mình có nhớ anh hay không.
 
Trong phòng, một đôi vợ chồng mới cưới lâu ngày không gặp phát ra mật ý nồng đậm khắp bên trong.
 
Một lúc lâu sau, Chu Thịnh mới ôm người, ngồi xuống mép giường.
 
Cuối cùng, hai người cũng không làm tới bước đó. Dù rằng anh muốn, nhưng khi Bắc Bắc vẫn chưa thích anh đến mức sẵn sàng làm chuyện đó, cho dù Bắc Bắc đồng ý, Chu Thịnh cũng sẽ không ép buộc cô.
 
Hít thở từ từ, Chu Thịnh lấy lại vẻ mặt bình thường, tay xoa lên tóc cô, anh nói: "Ngạc nhiên không?"
 
Bắc Bắc vội vàng gật đầu, "Ngạc nhiên."
 

Vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, cô nhìn Chu Thịnh, không nhịn được mà hỏi: "Sao anh lại tới đây?" Trước đó cô cũng không nghe Chu Thịnh muốn tới, nay lại bất ngờ gặp được người, thật sự quá bất ngờ.
 
Chu Thịnh cười khẽ, cong cong môi: "Vợ anh đã chưa về nhà một tuần, nếu không tới, anh sợ vợ quên anh mất."
 
Bắc Bắc nghẹn lời, cười bất đắc dĩ: "Sẽ không có chuyện đó đâu."
 
Chu Thịnh hừ lạnh một tiếng, nheo mắt nhìn cô: "Vậy thì chưa chắc, vợ anh còn nghi anh thích đàn ông cơ mà."
 
Bắc Bắc: "..."
 
Nhìn dáng vẻ đòi nợ cũ của Chu Thịnh, Bắc Bắc hơi dở khóc dở cười.
 
Cô cười bất đắc dĩ rồi chỉ đành giải thích lần thứ n: "Đấy là Manh Manh nói thế, không phải em."
 
"Nhưng em cũng nghĩ như vậy."
 
Bắc Bắc trợn mắt, vội vàng phủ nhận: "Em đâu có, em thật sự không nghĩ thế mà, dù sao anh đã nói anh thích em rồi."
 
Nghe vậy, Chu Thịnh cong cong khóe môi nhìn Bắc Bắc, dáng vẻ cười như không cười: "Mới vài ngày không gặp, sao em lại trở nên tự luyến như thế hả?"
 
Bắc Bắc hứ một tiếng, nhướng mày nhìn Chu Thịnh: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
 
Chu Thịnh cười, đáp lia lịa: "Em nói rất đúng."
 
Đúng là như thế.
 
Anh vươn tay sờ tai Bắc Bắc, trêu ghẹo: "Đúng là có thích em."
 
Bắc Bắc đỏ mặt, rúc đầu vào lòng anh cọ xát: "Chu Thịnh."
 
"Ừ?"
 
"Anh ăn gì chưa?"
 
"Ăn rồi."
 
Bắc Bắc ồ một tiếng, vắt óc nghĩ mãi mà vẫn chưa tìm thấy chuyện gì để trò chuyện cùng anh.
 
Chu Thịnh ôm người vào lòng, tựa cằm lên đầu Bắc Bắc, tay vỗ về lưng cô, "Có mệt không?"
 
"Vẫn ổn."
 
"Sáng mai có phải quay phim không?"
 

Bắc Bắc ừ một tiếng: "Có lịch xếp rồi, tám giờ sáng phải có mặt."
 
Đây là lịch trình đã được sắp đặt từ trước, cho dù giờ Bắc Bắc có muốn thay đổi cũng vô ích. Đã quá muộn, có lẽ giờ này Mã Viễn đã ngủ say, hơn nữa mới chỉ là người mới, cô không có gan đi nói với Mã Viễn có thể dời cảnh diễn ngày mai lại không.
 
Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh với ánh mắt khó xử: "Anh ở đây đến khi nào?"
 
"Mai anh về."
 
Bắc Bắc cố ý ồ một tiếng đầy nuối tiếc: "Em xin lỗi, em phải quay phim, chắc là không rảnh tiếp anh được."
 
Chu Thịnh bật cười, xoa xoa tóc cô, khẽ cười: "Ừ, không sao."
 
Anh dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: "Đêm nay ở cạnh anh là được."
 
Bắc Bắc: "..."
 
*
 
Chu Thịnh vào phòng tắm tắm nhanh, còn Bắc Bắc thì nằm trên giường, hồi hộp cầm điện thoại, tâm trạng không yên nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm.
 
Ngay vừa nãy, Chu Thịnh bất ngờ xách túi to ở cửa vào trong, Bắc Bắc nhìn thấy quần áo, đồ tắm rửa bên trong, có thể nói là đầy đủ hết.
 
Chu Thịnh cười như không cười nhìn Bắc Bắc đang không dám nhìn mình, lấy đồ đạc trong túi ra ngoài, sau khi hỏi ý kiến của Bắc Bắc, anh xoay người vào phòng tắm.
 
Bây giờ Bắc Bắc chỉ thấy hối hận. Vì sao cô lại đồng ý khi anh ngỏ ý ngủ lại trong phòng tối nay, sao cô không từ chối chứ!!! A a a a a! Bắc Bắc vò đầu, không thiết sống nữa.
 
Tuy cô và Chu Thịnh đã kết hôn và cũng ở chung với nhau rất lâu, nhưng thật ra vẫn luôn chia phòng ngủ. Thậm chí sau khi bày tỏ, thói quen ngủ chia phòng đó cũng không hề thay đổi, Bắc Bắc vẫn đến phòng cho khách theo thói quen, còn Chu Thịnh, anh chưa bao giờ đề nghị ngủ chung.
 
Vậy nên ngày hôm nay được coi như là ngày đầu tiên họ có ý định ngủ chung sau thời gian dài như vậy.
 
Bắc Bắc hơi khẩn trương, hít sâu rất nhiều lần, cô nhận ra mình hoàn toàn không thể lấy lại sự bình tĩnh. Cuối cùng, hết cách, cô chỉ có thể tìm người khác trò chuyện, lấy Triệu Manh Manh làm điểm tựa, cũng xem như phân tán sự chú ý của mình.
 
【Bắc Bắc: Chị Manh Manh còn thức không?】
 
【Manh Manh: Còn. Sao? Nhớ chị hả? 】
 
【Bắc Bắc: Chị vẫn ổn đấy chứ?】
 
【Manh Manh: .... Đừng thật thà thế chứ. Tìm chị có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ muốn chị xuống ngủ chung hả, khai mau!】
 
【Bắc Bắc: ... Không nhé, chị đang làm gì thế? 】

 
【Manh Manh: Bắt chéo chân nằm trên giường tán nhảm với em nè.】
 
【Bắc Bắc: Ghê vậy.】
 
【Manh Manh: Này này, em vẫn chưa nói lý do tìm chị đâu nhé.】  
 
Bắc Bắc suy nghĩ giây lát, cảm thấy việc xin cao kiến của Manh Manh chi bằng lên baidu cho nhanh, cô bèn bỏ qua ý nghĩ cũ.
 
【Bắc Bắc: Có chuyện gì đâu, chán quá nên tán nhảm với chị thôi. 】
 
【Manh Manh: ... Chị không rảnh đâu nhé, chị đang hít thị phi đó. 】
 
Bắc Bắc rất nể phục sở thích hóng drama của Triệu Manh Manh, hai người tán gẫu lung tung đủ chủ đề đông tây nam bắc. Trò chuyện được một lúc, cuối cùng Bắc Bắc cũng quên bẵng việc tối nay sẽ ngủ chung với Chu Thịnh.
 
Có điều, cô vừa quên, cửa phòng tắm đã mở ra.
 
Bắc Bắc ngẩn ra, quay phắt ra nhìn sau khi nghe thấy tiếng động.
 
Đập vào mắt là cơ thể gầy nhưng chắc khỏe, Bắc Bắc nhìn từ dưới lên, không thể không nói, chân Chu Thịnh rất dài, cô nhìn mà trợn trắng cả mắt. Lại lướt lên trên, Bắc Bắc rít lên: "Chu Thịnh, sao anh không mặc áo hả?!!!!"
 
Chu Thịnh thờ ơ đáp: "Ừ, anh quen cởi trần ngủ."
 
Bắc Bắc: "... Nhưng đêm nay... có phải mình anh nằm đâu??"
 
Nếu ngủ một mình, Bắc Bắc đã chẳng thèm đếm xỉa tới việc anh ngủ thế nào, những việc này cô đều thấy không có gì đáng để kể.
 
Cô thảng thốt nhìn nụ cười như có như không của Chu Thịnh, chợt thấy hơi xấu hổ: "Anh cười cái gì?"
 
Chu Thịnh cong môi, khẽ cười thành tiếng: "Cười vợ anh đáng yêu quá."
 
Bắc Bắc nghẹn họng, lườm anh: "Anh nhanh mặc quần áo vào đi, sau còn sấy khô tóc nữa."
 
Chu Thịnh đáp: "Tóc sẽ sấy khô ngay, còn quần áo thì không mặc được."
 
Bắc Bắc: ". . . Không được." Cô nghẹn đến đỏ cả mặt, hùng hồn chỉ thị Chu Thịnh: "Nếu anh không mặc quần áo thì đừng hòng lên giường em."
 
Chu Thịnh nhíu mày, cười nhìn Bắc Bắc: "Đang uy hiếp anh đấy à?"
 
Bắc Bắc nghẹn lời, song lại vội vàng gật đầu: "Đúng thế đấy."
 
Nếu không, cô rất sợ đêm nay mình sẽ khỏi cần ngủ sau khi anh "ăn mặc" như thế lên giường.
 
Nghe vậy, Chu Thịnh cong môi, trả lời một cách ngoan ngoãn: "Ừ, anh nghe vợ hết."
 
Bắc Bắc: "..."
 
Liếc Chu Thịnh một cái, cô quấn chăn, nằm lại xuống giường, tiếp tục tán nhảm với Triệu Manh Manh rồi chúc nhau ngủ ngon.
 
--
 

Chỉ một lúc sau, Chu Thịnh đã sấy khô tóc và mặc quần áo chỉnh tề.
 
Chu Thịnh nhìn vào mắt Bắc Bắc, nhoẻn miệng cười, hỏi: "Thế nào, vậy đã được chưa?"
 
Bắc Bắc gật đầu: "Ừm... Tạm chấp nhận." Cô lắp bắp nói, ban nãy cô nói mà chẳng hề thấy khẩn trương, nhưng giờ... lại căng thẳng đến run giọng.
 
Tuy lý trí biết sẽ không có gì xảy ra, nhưng Bắc Bắc vẫn thấy hồi hộp.
 
Cô vươn tay day phần giữa lông mày, cuốn chăn dịch sang bên cạnh, chừa cho Chu Thịnh một vị trí trống lớn: "Anh nằm ở đây đi."
 
Chu Thịnh nhìn, mắt ngậm ý cười, "Cảm ơn vợ đã chừa chỗ thu nhận và giúp đỡ anh."
 
Bắc Bắc sặc vì nghe lời nói đó, dở khóc dở cười nguýt anh: "Anh toàn nói gì thế hả?"
 
Cho dù cô không để Chu Thịnh chung phòng, anh đi đặt phòng khác cũng hoàn toàn chẳng có vấn đề gì không phải sao?
 
Chu Thịnh cười rồi ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh Bắc Bắc, chống tay nhìn cô: "Tốt quá."
 
"Hả?" Bắc Bắc chợt nhìn anh: "Tốt cái gì cơ?"
 
Chu Thịnh nhoẻn miệng cười, không trả lời câu cô vừa hỏi.
 
Anh vỗ đầu Bắc Bắc, nói: "Mau ngủ đi, ngủ ngon nhé."
 
Bắc Bắc: "... Ngủ ngon."
 
Hai người nằm ngay ngắn, nhưng ai cũng không ngủ được.
 
Qua một lúc, Chu Thịnh vươn tay kéo Bắc Bắc vào lòng rồi vòng tay ôm eo cô, nhỏ giọng thầm thì: "Ngủ vậy sẽ thoải mái hơn một chút."
 
Bắc Bắc bật cười, mặt mày cong cong đáp: "Ừ."
 
Tuy thấy hơi lạ, nhưng cảm giác được người khác ôm thì ra cũng rất rất tốt.
 
Đêm đã khuya, tiếng ồn ào ở khu phố bên ngoài cũng dần dần nhỏ đi rồi tắt hẳn vào sáng sớm.
 
Trong lòng Chu Thịnh, Bắc Bắc vốn mất ngủ dần dần vô ý thức ngủ mất. Bất cứ ai để ý một chút đều có thể hiểu, ý nghĩa của việc một cô gái có thể bình thản ngủ trong lòng một người đàn ông.
 
Thực ra, trong vô tình, Bắc Bắc đã không còn cảnh giác Chu Thịnh, mà đang dần chấp nhận anh, quen với cuộc sống có Chu Thịnh và để bản thân quen với một vài hành động, một vài lời nói của anh.
 
Hai bọn họ không giống như bao người. Những người khác yêu rồi cưới nhau, song Bắc Bắc và Chu Thịnh thì ngược lại, họ quen biết nhau sau khi đính hôn, rồi kết hôn ngay, đến bây giờ... mới được xem như tiến vào giai đoạn bắt đầu tìm hiểu.
 
Lúc Bắc Bắc thả lỏng ngủ, môi còn hơi cong lên thành một vòng cung.
 
Nương ánh trăng ngoài cửa sổ, Chu Thịnh híp mắt nhìn, cúi đầu môi chạm môi cô, khẽ nói "Ngủ ngon."
 
Đêm hôm đó, quan hệ giữa hai người lại được kéo gần thêm một bước lớn.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui