Chương 14: Mười bốn đồng tiền
Giọng nói của Chu Thịnh bay theo gió truyền vào trong tai.
Phiêu du, nhẹ nhàng nhưng lại giống như mang theo một loại sức mạnh, đè ép khiến cho Bắc Bắc có chút không thở nổi.
Cô nghe thấy giọng trầm thấp của Chu Thịnh, câu nói "Anh nhớ em!" giống như chứa đựng ý nghĩa ngọt ngào làm cho cô cảm thấy ngây ngất. Cô cười nhẹ, nhìn thấy trên bầu trời hai vì sao sáng lộ ra: "Em biết rồi."
Chu Thịnh dừng một chút: "Sau đó thì sao?"
Bắc Bắc bật cười, cố ý hỏi lại: "Sau đó cái gì?"
Chu Thịnh cạn lời, bất đắc dĩ ấn ấn mi tâm, giọng điệu như bỏ cuộc: "Bắc Bắc."
Bắc Bắc cười cười, đưa tay xoa xoa cánh tay trên, cảm thấy buốt lạnh: "Em lạnh quá, đang đứng ở ngoài hành lang nghe điện thoại."
Chu Thịnh liền nói: "Vậy mau mau vào trong phòng đi. Ở trường cố gắng học tập, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, buổi tối đi ngủ sớm đi."
"Vâng."
"Ngủ ngon nhé!"
"Anh sẽ nhắn tin cho em sau."
Bắc Bắc cười đáp: "Được."
Sau khi cúp điện thoại, Bắc Bắc xoay người vào trong phòng, còn chưa đi tới cửa thì tay đã bị Tiểu Ngư nắm lấy: "Bắc Bắc, cậu qua đây."
Bắc Bắc sửng sốt, đi theo Tiểu Ngư.
"Làm sao vậy?"
Tiểu Ngư nhìn chằm chằm cô: "Cậu không sao chứ? Chuyện đầu năm là thế nào?"
Nghe thấy vậy, Bắc Bắc ngẩn ra: "Không sao nữa rồi, có phải cậu nghe thấy tin gì không?"
Tiểu Ngư gật đầu: "Không phải lúc ban đầu cậu nói bị ba mẹ ép cậu cưới ai đó sao? Bây giờ thế nào rồi?"
"Không sao rồi, chuyện qua cả rồi." Bắc Bắc không muốn nói dối Tiểu Ngư nhưng mà tạm thời cô không muốn nói cho người khác biết chuyện của cô và Chu Thịnh. Dù sao tính Tiểu Ngư hơi nóng nảy, Bắc Bắc sợ một khi cô nói ra thì Tiểu Ngư sẽ đi tìm Chu Thịnh gây chuyện.
Tuy không phải một trăm phần trăm sẽ tìm tới Chu Thịnh nhưng cô không muốn để người khác hiểu nhầm Chu Thịnh.
"Thật sự không sao rồi?" Tiểu Ngư hơi nghi ngờ nhìn cô, vẻ mặt lo lắng nói: "Nếu như cậu có chuyện gì, nhất định phải nói ra, cùng lắm thì không về cái nhà đó nữa. Ai đời có ba mẹ lại đối xử với con cái của mình như vậy, cậu cũng không phải do bọn họ nhặt về."
Nghe thấy vậy, Bắc Bắc ngẩn ra, rồi miễn cưỡng cười: "Không sao, không sao, bây giờ tớ đã chống trả lại rồi. Tớ đã dọn ra khỏi ngôi nhà đó rồi. Cậu đừng quá lo lắng, nếu như có chuyện gì thì tớ nhất định sẽ nói cho cậu biết."
"Vậy nhớ đấy nhé. Mặc dù tớ cũng không tài giỏi gì nhưng mà nhà tớ chắc chắn không để cậu không có cơm ăn đâu."
"Được, vào trong thôi, ngày mai còn phải đi học nữa."
"Ừ."
Hai người quay về ký túc xá. Bắc Bắc tắm rửa xong liền leo lên giường nằm. Phòng của các cô có bốn giường, kiểu giường ở trên, bàn học ở dưới. Lúc đầu vẫn không quen với kiểu này nhưng Bắc Bắc của hiện tại khả năng thích nghi có thể nói cực kỳ tốt, hoàn toàn OK.
Nằm trên giường, Bắc Bắc ngửi thấy mùi thơm dễ chịu của chăn gối, cảm thấy rất thỏa mãn.
Di động rung lên, cô vội vàng cầm lên điều chỉnh lại âm thanh, mở ra thì thấy tin nhắn của Chu Thịnh gửi đến.
Chu Thịnh gửi cho cô một bức tranh phong cảnh nước ngoài, còn có bức ảnh khách sạn. Bắc Bắc nhìn thấy liền nhẹ nhàng mỉm cười.
[Bắc Bắc: Đẹp quá!]
[Chu Thịnh: Lần sau nghỉ lễ sẽ dẫn em đi.]
[Bắc Bắc: Được đó.]
Cô cũng không ngại ngùng gì, dù sao bây giờ đã sống chung với Chu Thịnh, không cần khách khí làm gì.
[Chu Thịnh: Ở trường có quen không? Bạn cùng phòng thế nào?]
[Bắc Bắc: Tốt lắm. Bạn cùng phòng cũng rất tốt. Buổi tối bọn em đã đi ăn lẩu, em gửi hình cho anh xem.]
[Chu Thịnh: Ừ.]
Hai người nói chuyện một lúc lâu, mãi đến khi Bắc Bắc mệt rã rời, Chu Thịnh mới để cô đi ngủ.
Bên này Bắc Bắc say giấc đêm khuya, thì bên kia Chu Thịnh lại bắt đầu bận rộn làm việc.
*
Tào Nhất Minh nhìn thấy Chu Thịnh đặt điện thoại xuống thì mới đưa tập tài liệu trong tay cho anh: "Tổng giám đốc Chu, đây là tài liệu mới nhất liên quan đến vấn đề nguyên vật liệu, có vẻ như bên trạm kiểm soát xảy ra chuyện."
Chu Thịnh nhận tài liệu, gật đầu: "Ừ, để tôi xem trước."
"Dạ vâng."
"Cậu chỉnh sửa lại phần tài liệu này của công ty cho tôi, buổi chiều họp nhất định sẽ dùng đến."
"Dạ, tôi đã rõ."
Hai người làm việc ở khách sạn. Chu Thịnh qua bên này công tác là bởi vì xảy ra vấn đề về nguyên vật liệu của sản phẩm. Tập đoàn Chu Thị phát triển đa ngành nghề, trong đó ngành thời trang và mỹ phẩm đạt lợi nhuận nhiều nhất, rồi đến các hoạt động ngành tài chính.
Buổi chiều Chu Thịnh sẽ mở cuộc họp vì vậy hai người nhất định phải chỉnh sửa xong tài liệu này trong buổi sáng nay. Bởi vì vừa rồi nói chuyện điện thoại với Bắc Bắc đã tốn không ít thời gian cho nên lúc này Chu Thịnh mới phải dùng một phút để làm công việc của ba phút.
Bận tối mắt tối mũi.
Đợi đến khi chỉnh sửa gần xong tài liệu, hiểu rõ hết tất cả các quy trình thì cũng đã muộn rồi.
"Tổng giám đốc Chu, anh muốn ăn gì đó rồi mới lên công ty không?"
Chu Thịnh lắc đầu, trầm ngâm giây lát: "Không cần, bây giờ phải đi rồi."
"Nhưng mà tổng giám đốc Chu, bữa sáng và bữa trưa anh đều chưa ăn gì."
Nghe vậy, Chu Thịnh liếc nhìn cậu: "Lát nữa cho tôi một tách cà phê."
"Dạ được."
Hai người nhanh chóng đi ra ngoài, hướng về phía công ty.
Tào Nhất Minh nhìn bóng dáng của Chu Thịnh ái ngại mà lắc đầu. Bản thân anh ta ít nhất cũng ăn một cái sandwich trên đường đi, Chu Thịnh lại chưa ăn gì cả. Ngoại trừ dành chút thời gian dành cho bà Chu ra thì toàn bộ dồn hết vào công việc.
. . . . . . .
Đại học H.
Sau khi ngủ dậy, Bắc Bắc và bạn cùng phòng cùng nhau lên lớp. Buổi sáng chỉ cần lên nhận sách là được, vẫn chưa chính thức vào học, buổi chiều họp lớp. Một ngày chớp nhoáng đã trôi qua.
Bắc Bắc còn phải nhớ lại các bạn học trước kia, mà những bạn học này khi ngày đầu tiên nhìn thấy Bắc Bắc, cũng ngạc nhiên không kém gì mấy bạn cùng phòng. Trong hoàn cảnh ấy, Bắc Bắc chỉ có thể cười cười cho qua.
Cô không thể gặp ai cũng phải giải thích một lần. May mắn là bạn học trong lớp cũng khá tốt, cũng không quá tò mò tám chuyện. Việc Bắc Bắc quay lại đi học chỉ hỏi đúng một lần rồi không có ai hỏi thêm nữa.
Không nghỉ học là tốt rồi, gương mặt đại diện cho lớp bọn họ vẫn có người đảm đương như cũ.
Đây là ý nghĩ trong sâu thẳm đáy lòng của các bạn học.
Buổi trưa, Bắc Bắc ra ngoài ăn cơm cùng Tiểu Ngư. Đột nhiên Bắc Bắc hỏi: "Tiểu Ngư, cậu có biết sinh viên năm hai như chúng ta có bạn nào chuyển chuyên ngành không?"
Tiểu Ngư ồ một tiếng kinh ngạc, tò mò nhìn cô: "Cậu muốn đổi chuyển ngành à?"
Bắc Bắc lắc đầu: "Không, không, tớ chỉ hỏi vậy thôi."
Tiểu Ngư à một cái rồi bâng khuâng nói: "Có chứ, nhưng mà không biết thủ tục phải làm sao, bây giờ mà chuyển chuyên ngành thì hơi khó."
"Tại sao?"
"Đã là học kỳ II năm hai rồi, sẽ dễ được à?"
Nghe thấy vậy, Bắc Bắc suy nghĩ chốc lát: "À, mặc dù khó nhưng thực ra vẫn có thể làm mà đúng không?"
"Chắc là thế, nhưng mà chắc chắn sẽ phải thi chuyển chuyên ngành đó."
Bắc Bắc nghe vậy, nghiêm túc gật đầu rồi hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy chuyên ngành diễn xuất của trường mình thế nào?"
"Rất tốt đó, chuyên ngành diễn xuất của trường mình vẫn rất nổi tiếng mà, không phải sao?" Nói được một nửa, Tiểu Ngư bỗng nhiên sửng sốt, ngạc nhiên hỏi Bắc Bắc: "Bắc Bắc có phải cậu muốn chuyển qua chuyên ngành diễn xuất không?"
Bắc Bắc cũng không phủ nhận, thành thật gật đầu: "Có ý định này."
Cô vẫn muốn làm diễn viên, chỉ là không biết có được hay không thôi.
Nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Tiểu Như, Bắc Bắc hốt hoảng, hơi lo lắng hỏi: "Không được à?"
Tiểu Ngư trừng mắt nhìn, đột nhiên hét lên: "Tất nhiên là được rồi. Trước đây tớ từng nói với cậu rồi, với khuôn mặt này của cậu không vào showbiz thì thật là đáng tiếc. Nào, nào, nói cho tớ biết từ khi nào mà cậu có ý nghĩ này thế, người nhà có đồng ý không? . . . . . . . . " Tiểu Ngư hỏi liên tiếp mấy câu làm cho Bắc Bắc bất ngờ không kịp phòng ngừa, cũng không trả lời kịp.
Đợi đến khi Tiểu Ngư hỏi hết thì hộp cơm hai người gói mang về ký túc xá đã nguội rồi.
Còn vấn đề liên quan đến đổi chuyên ngành của Bắc Bắc đã bàn bạc nhiều giờ nhưng vẫn chưa bàn được cái gì.
*
Thời gian ở trường trôi qua thật là nhanh. Bắc Bắc và bạn cùng phòng ở chung khá là hòa thuận, vui vẻ. Cuộc sống ở đại học so với khi ở nhà Chu Thịnh thực sự hạnh phúc hơn.
Cô là cô gái thanh xuân cuồng nhiệt, thích được vui chơi cùng bạn bè. Cuộc sống đại học mặc dù không giống như Bắc Bắc tưởng tượng nhưng mà đối với cô, cô rất thích là điều không phải nghi ngờ.
Vì vậy nói chuyện điện thoại với Chu Thịnh, Bắc Bắc không ngần ngại chia sẻ cuộc sống đại học của bản thân cô với anh. Điều này lại làm Chu Thịnh hơi ghen tị, vợ của anh vừa xa anh có ba ngày mà đã hoàn toàn quên mất anh, cũng không quan tâm anh như thế nào.
"Bắc Bắc."
"Dạ?" Bắc Bắc đang nói hăng say về đồ ăn cực kỳ ngon ở căn tin trường trưa này.
Giọng Chu Thịnh có vẻ không vui: "Đồ ăn anh nấu không ngon à?"
Bắc Bắc sửng sốt rồi nhanh chóng thốt ra: "Anh không biết nấu ăn mà, đúng không?" Cô dừng một lát rồi tiếp tục bổ sung: "Lẽ nào anh không nhớ chuyện ngày đầu tiên anh chút xíu nữa đốt cả cái nhà bếp sao?"
Chu Thịnh: ". . . . . . . ."
Đau lòng, đau lòng quá! Bị chính vợ mình ghét bỏ.
Bắc Bắc nói xong mới ngẩn người ra, cô xấu hổ, hắng giọng lại: "Nhưng mà đồ ăn bên ngoài anh gọi cũng ngon lắm."
Chu Thịnh nghẹn lời, hờn dỗi nói: "Thôi em đừng nói nữa."
Bắc Bắc: ". . . . . . . Ồ! được thôi."
Trong nháy mắt Chu Thịnh lại càng cảm thấy khó chịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...