Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 108: Một trăm linh tám đồng tiền
 
Chuyện cũ đến đây là kết thúc.
 
Chu Thịnh ẵm Bắc Bắc ra khỏi nhà họ Đồng, cả người cô đều nhũn ra, cơ thể còn liên tục đổ mồ hôi lạnh. Trước khi Chu Thịnh nói ra tất cả mọi chuyện trong quá khứ, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có thân thế như thế.

 
Nếu lời Chu Thịnh nói là thật, cô không biết nên nhận người đó như thế nào. Cô khó mà tin được một người gia cảnh tốt đến vậy lại gặp nhiều biến cố đến thế.
 
Được Chu Thịnh bế ra ngoài, Bắc Bắc bị nắng làm chói mắt, cô nhắm lại theo bản năng.
 
Cô chợt nghĩ tới bộ phim mình đang nhận vai, cảnh ngộ của nữ chính trong phim hầu như đều giống với câu chuyện cũ hôm nay nghe được.
 
Sau khi bồng cô vào trong xe, Chu Thịnh mới vòng sang vị trí bên kia để mở cửa xe. Anh vừa lên xe, việc đầu tiên làm chính là thắt dây an toàn cho Bắc Bắc.
 
"Vợ."
 
Bắc Bắc ngây ngốc quay đầu nhìn anh: "Chu Thịnh." Giọng cô khàn đi, như thể cổ họng bị tắc nghẹn.
 
"Anh đây." Chu Thịnh cầm tay cô, dịu dàng nhìn Bắc Bắc: "Vẫn ổn chứ?"
 

"Chuyện vừa rồi... tất cả là sự thật ư?''
 
Chu Thịnh lắc đầu: "Trước khi hỏi thì anh không dám chắc, nhưng chắc sơ lược là vậy." Anh cúi đầu giải thích: "Lúc trước không nói với em là vì anh sợ em không chịu nổi, vả lại cũng không có chứng cứ. Nhưng hôm nay thấy thái độ của ông ta, anh mới chợt thấy có thể thử xem, nào ngờ..." Còn chưa nói xong, Bắc Bắc đã nói tiếp: "Nào ngờ sự thật là thế thật."
 
Chu Thịnh mím môi, không nói nữa. Anh vươn tay xoa tóc Bắc Bắc, ôm cô, an ủi cô.
 
Người Bắc Bắc lạnh như băng, tay chân đều vô cùng lạnh lẽo. Cô không biết phải biểu đạt ý nghĩ và tâm trạng mình hiện giờ ra sao, có thể nói, hiện giờ, Bắc Bắc không có tâm trạng gì hết.
 
Cho tới giờ, cô vẫn luôn đòi biết mẹ ruột mình là ai cho bằng được. Nhưng giờ, sau khi biết, Bắc Bắc chợt không dám tìm mẹ nữa.

 
Cuộc đời mẹ cô quá đau lòng, Bắc Bắc thậm chí còn ước gì mẹ không sinh ra mình, để có thể chạy trốn từ sớm. Chứ không phải lựa chọn sinh mình ra, sau đó chịu cầm tù năm năm vì nhân nhượng cho lợi ích toàn cục.
 
Cô không dám tưởng tượng, sau năm năm cầm tù, tình hình của mẹ sẽ ra sao, càng không dám tưởng tượng trong năm năm đó, mẹ đã gặp những chuyện thế nào. Bắc Bắc hoàn toàn không dám nghĩ nhiều, cô lắc đầu nhìn Chu Thịnh, nói với giọng run run: "Em muốn về nhà."
 
Chu Thịnh dỗ cô, vội vàng nói: "Ừ, anh và em cùng về nhà."
 
Chu Thịnh lái xe về nhà, suốt dọc đường, Bắc Bắc yên tĩnh đến lạ, một câu cũng không nói. Cô thu mình vào một góc, ngơ ngác nhìn con đường phía trước.
 
Xe dừng ở tầng dưới tiểu khu, Chu Thịnh tiếp tục bế người ra. Sau khi hai người cùng nhau vào nhà, câu đầu tiên Bắc Bắc nói là buồn ngủ, Chu Thịnh bó tay, ẵm cô về phòng, cùng ngủ với vợ.
 
Tay Bắc Bắc nắm chặt tay Chu Thịnh, không đồng ý nới ra dù chỉ một khắc. Cứ siết mãi, làm đau cả Chu Thịnh, nhưng cô vẫn không có cảm giác. Chu Thịnh cứ để cô nắm, cho dù có đau hay không, anh đều không thể hiện cảm xúc khác ra ngoài.
 
Hai người mặc quần áo cũ nằm lên giường, Chu Thịnh vẫn luôn khe khẽ vỗ lưng Bắc Bắc, không biết qua bao lâu, Bắc Bắc mới ngủ thiếp đi. Chu Thịnh ngước mắt nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, đã muộn hơn hai tiếng so với giờ họ về nhà mọi khi.
 
Anh xót xa nhìn Bắc Bắc, lẽ ra hôm nay không nên nói. Nhưng, Chu Thịnh cho rằng, sớm muộn gì chuyện này cũng bị lộ, biết muộn không bằng biết sớm, ít ra cũng cho Bắc Bắc thời gian tiêu hóa. Lần trước Lê Mẫn đã tìm tới cửa hỏi về chuyện của Bắc Bắc, nhưng vẫn chưa xác định Bắc Bắc là con gái của Lê Miên, vậy nên chỉ đến chỗ Chu Thịnh hỏi  thăm.
 
Điều khiến Chu Thịnh bận tâm là sợ Bắc Bắc biết chuyện từ miệng người khác. Nếu nghe chính mẹ mình kể lại, chỉ e Bắc Bắc sẽ sụp đổ mất.
 
Chu Thịnh lấy làm xót xa cho Bắc Bắc vô cùng, người bình thường thật không thể chấp nhận cảnh đời phức tạp như vậy.
 
Anh vỗ lưng Bắc Bắc, dỗ dành cô mãi. Dù đã ngủ, Bắc Bắc vẫn không nới lỏng bàn tay đang níu anh, đây là minh chứng rõ ràng nhất cho việc cô không cảm thấy an toàn.
 
Không biết nằm trên giường bao lâu, màn đêm đã buông xuống, tối nghịt, Chu Thịnh mới dần dần thả tay cô ra, đứng dậy ra ngoài rót cốc nước ấm. Buổi tối cả hai đều chưa ăn gì, sau khi rót nước ấm vào bình giữ nhiệt, Chu Thịnh lại về phòng, cùng ngủ tiếp.
 
Một giấc đó kéo dài đến tận năm giờ sáng ngày hôm sau. Khi Bắc Bắc tỉnh dậy, trong phòng chỉ có ánh sáng mờ mờ từ cái đèn được đặt trên tủ đầu giường, không sáng quá, vừa đủ dịu mắt.
 
Một người đàn ông nằm cạnh cô, tay cô vẫn còn níu lấy quần áo của anh không buông. Bắc Bắc cựa mình, cô vừa động đậy, Chu Thịnh liền tỉnh lại, mở mắt ra nhìn Bắc Bắc: "Dậy rồi à?"
 
Bắc Bắc ừ một tiếng, giọng hơi khàn: "Mấy giờ rồi?"
 

Chu Thịnh liếc đồng hồ: "Năm giờ, còn muốn ngủ nữa không?"
 
"Hôm nay anh có phải đi làm không?"
 
Chu Thịnh gật đầu: "Phải xem tình hình đã, em có khát không?"
 
"Có." Bắc Bắc uống ít nước rồi nhìn Chu Thịnh, hỏi: "Chúng ta trò chuyện một lúc nhé?"
 
Chu Thịnh vươn tay xoa tóc cô, khẽ đáp: "Ừ, muốn nói gì với anh?"
 
Bắc Bắc nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, khẽ nói: "Gì cũng được."
 
Chu Thịnh nhoẻn miệng cười: "Có gì muốn hỏi không?"
 
Bắc Bắc ừ một tiếng, cúi đầu ngắm nghía ngón tay của anh. Cổ tay của Chu Thịnh có một vết hồng, là vết tích để lại khi bị cô cào.
 
"Anh có tra được tin về người đó không?"
 
Chu Thịnh nghĩ nghĩ: "Anh sẽ cố hết sức, giờ chẳng có tin gì về bà ấy nữa. Nhưng sắp tới hai nhà Chu Lê có dự án hợp tác, chắc sẽ gặp được Tần Tuấn, người đứng đầu nhà họ Lê."
 
Bắc Bắc nhíu mày: "Không phải nhà họ Lê có ba cô con gái ư?"
 
Chu Thịnh biết Bắc Bắc muốn hỏi gì: "Chị cả cũng quản lý nội bộ gia đình, nhưng mà chị cả nhà họ có địa vị trong giới chính trị rồi nên việc buôn bán của nhà họ Lê giao cho Tần Tuấn." Tuy rằng không biết vì sao Tần Tuấn sẽ được gánh vác trách nhiệm này, nhưng tóm lại chắc chắn còn nguyên nhân khác, chẳng qua chưa ai biết ngọn nguồn mà thôi.
 
Bắc Bắc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
 
"Vậy anh có thể điều tra giúp em không?"
 
Chu Thịnh bật cười, vỗ đầu Bắc Bắc: "Em nói xem, em là vợ anh, chuyện của em cũng là chuyện của anh. Cho dù em muốn biết gì thì anh cũng sẽ nói cho em. Miễn là anh biết, anh hứa sẽ nói."
 

Nghe vậy, Bắc Bắc ngước mắt nhìn Chu Thịnh: "Chu Thịnh."
 
"Ơi?" Chu Thịnh ôm cô.
 
"Lát nữa em sẽ đi đóng phim, em không biết nên đối mặt với Lê Mẫn thế nào nữa."
 
Chu Thịnh hơi giật mình, rũ mắt nhìn cô: "Hay là xin nghỉ thử xem, mấy ngày nữa hãy đi?"
 
Bắc Bắc lắc đầu: "Không được, em chỉ hơi sợ thôi, nhưng em vẫn mong được gặp Lê Mẫn." Thấy Lê Mẫn, Bắc Bắc sẽ có ảo giác như được nhìn thấy người đó.
 
"À, Chu Thịnh này."
 
"Hả?"
 
"Sao anh dám khẳng định em là con gái của người đó chứ?"
 
Chu Thịnh bật cười, rũ mắt nhìn cô, gằn từng chữ: "Ban đầu không nắm chắc trăm phần trăm, nhưng hôm nọ anh thấy em đứng cùng một chỗ với Lê Mẫn thì càng chắc chắn hơn. Nhưng mãi đến hôm qua chất vấn, anh mới dám khẳng định."
 
Bắc Bắc khẽ ừ một tiếng, chui vào lòng Chu Thịnh: "Em không biết tâm trạng mình giờ thế nào nữa, nói không nên lời." Cô ngắm nghía quần áo của Chu Thịnh, hỏi nhỏ; "Chu Thịnh, nếu ngày nào đó em cũng bị như thế. Anh sẽ thế nào?"
 
Chu Thịnh ôm chặt cô, quở mắng: "Nói bậy bạ gì đó, anh sẽ không để em xảy ra chuyện như vậy đâu." Chu Thịnh còn không dám nghĩ đến viễn cảnh Bắc Bắc mất tích.
 
Bắc Bắc cười, cô cảm nhận được sự khẩn trương của Chu Thịnh.
 
"Em cũng rất muốn biết vì sao bà ấy lại bị bắt cóc những hai lần."
 
Chu Thịnh thở dài, anh không điều tra được vụ việc này.
 
"Sau này có cơ hội gặp mặt rồi hỏi nhé?"
 
Bắc Bắc lẩm bẩm: "Chu Thịnh, giờ em chỉ muốn biết một chuyện thôi."
 
"Em nói đi."
 
"Bà ấy còn sống không?" Cô không muốn mình lúc nào cũng ôm kỳ vọng to lớn rồi lại thất vọng. Sau khi nghe Chu Thịnh kể người đó người toàn máu nằm trước cửa nhà, Bắc Bắc liền cảm thấy sợ hãi. Cô sợ người kia đã qua đời, càng sợ mình biết được chân tướng.
 

Cô không thể tha thứ cho đám người nhà họ Đồng. Lúc ban đầu, Bắc Bắc còn nhớ đến ơn nuôi dưỡng của nhà họ, nhưng đến hôm qua, sau khi nghe xong tất cả sự thật, chút ơn nuôi dưỡng đó đã biến mất sạch sành sanh.
 
Nếu không có ông ta, cô sẽ không thế này. Người tên Lê Miên đó, cũng không phải trải qua những điều gớm ghiếc đó.
 
Những việc người nhà họ Đồng gây ra đã tạo nên bi kịch cho cả hai gia đình.
 
Bắc Bắc không biết nên nói như thế nào, tóm lại, cô không muốn nhìn thấy bất cứ ai trong nhà họ Đồng nữa.
 
"Chu Thịnh."
 
"Ừ?"
 
Bắc Bắc vẫn còn chưa thông, "Sao anh tra được, nhưng nhà họ Lê không tra được?" Đây là điều làm cho Bắc Bắc tò mò.
 
Chu Thịnh lắc đầu: "Anh cũng thấy chuyện này thật quái lạ. Nếu Lê Miên còn sống, chẳng lẽ không kể lại việc này cho Tần Tuấn? Nhưng nếu đã chết, Tần Tuấn sao có thể làm người đứng đầu nhà họ Lê?"
 
Chu Thịnh vẫn luôn không tìm được câu trả lời xác đáng cho câu hỏi này.
 
Anh nghĩ, chỉ sau khi gặp được người nhà họ Lê, gặp Tần Tuấn hoặc Lê Miên, thắc mắc này mới có thể được giải đáp.
 
Theo lẽ thường, nếu nhà họ Lê biết mọi việc do nhà họ Đồng gây nên, chắc chắn không thể buông tha dễ dàng như vậy, mà Bắc Bắc cũng không đến mức bị nhà họ Đồng nuôi từ bé đến khi trưởng thành.
 
Bắc Bắc nghĩ ngợi, nhưng càng nghĩ càng không rõ.
 
"Thôi, không nghĩ ra được."
 
"Ừ."
 
Chu Thịnh thấp giọng dỗ dành: "Ngủ thêm một giấc nữa, lát nữa Trần Tĩnh sẽ đến đón em."
 
"Ừ."
 
Một ngày nào đó, câu hỏi này sẽ có lời giải đáp.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận