“Chát”
“Bốp”
“Bốp bốp”
“Mẹ kiếp… tôi đã đụng chạm gì đến các người…”
Trên mặt đất, một tên đàn ông đuôi rắn nằm quằn quại kêu la, tóc mái của hắn rũ xuống, dính máu bê bết trông rất ghê tởm.
Hai mắt đầy tia máu đỏ nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi chéo chân nhàn nhạt trên sô pha
“Vi Ứng Vật, tao đụng chạm gì đến mày”
“Không phải tất cả loài rắn đều ký kế ước không được cắn người lung tung sao?”
Vi Ứng Vật lười biếng nâng mí mắt, trên tay mê mẩn chiếc vòng ngọc.
Người kia thấy anh như vậy càng điên cuồng hơn nhưng được vệ sĩ giữ chặt lại, hắn ta hét lớn
“Tao cắn người cũng chẳng liên quan gì đến mày, việc này pháp luật không xử lý, mày có quyền gì can thiệp chứ.
Thả tao ra”
“Sao lại không, người bị mày cắn rõ ràng là ba mẹ vợ tao.
Mày nói thử xem có liên quan không?”
Anh từ từ đứng dậy, đút chiếc vòng ngọc vào trong túi áo một cách cẩn thận, bàn tay bóp chặt gương mặt hắn ta đến móp méo: “Không chỉ mày đâu, bọn người nhà mày đều phải trả giá.
Còn có những tên đi cùng mày, tao sẽ không tha cho bất kỳ ai”
Giọng nói anh phát ra nhẹ tênh nhưng tưởng chừng vào tai của hắn lại chẳng khác nào như muốn ăn tươi nuốt sống
“Mày… mày… bọn họ là người”
“Thì sao?”
Khóe môi Vi Ứng Vật hơi nhếch lên, xoay người rời đi.
Để lại người đàn ông chật vật trong sự ngỡ ngàng
Bên ngoài phòng khách
“Mẹ ạ?”
“Cậu còn gọi đến tôi làm gì? Không ở cùng vợ nữa sao?”, Vi phu nhân cất giọng oán trách.
Anh chỉ khẽ cười: “Mẹ, con có chuyện muốn nói.
Là chuyện quan trọng”
Bà hơi ngạc nhiên trước sự nghiêm túc này: “Chuyện gì?”
“Nếu con xảy ra chuyện gì đó, mẹ giúp con chăm sóc cho Cửu Nguyệt có được không?”
“Con bị điên à? Mẹ không thích cô ta, đừng giao trách nhiệm này cho mẹ.
Tốt nhất con đừng xảy ra chuyện gì cả, tự đi mà chăm cô ta”, Vi phu nhân cáu gắt nói: “Vi Ứng Vật, đến việc con xảy ra chuyện gì.
Cha mẹ già này con không quan tâm đến sao?”
Anh lãnh đạm, cụp mắt rầu rĩ: “Mẹ, mọi người đừng làm khó con như vậy.
Cha mẹ tất nhiên là con qua tâm.
Nhưng Cửu Nguyệt, cô ấy chỉ có con là người thân thiết, nếu con xảy ra chuyện gì…”
“Đúng là sói mắt trắng, mẹ sinh con ra đúng là điều sai lầm”
“Mẹ, giúp con đi”
“Không giúp, con đừng nói nữa, mẹ cúp máy đây”
“Tút tút tút”
Điện thoại vang lên âm thanh ngắt kết nối, ánh mắt anh dán vào màn hình.
Vi Ứng Vật lắc đầu khẽ cười, mẹ lúc nào cũng dùng khẩu xà tâm phật cả.
Chiêu này dùng bao nhiêu năm rồi không chán à?
Bất giác anh lại nhớ đến Cửu Nguyệt đang ở nơi xa xôi, trong lòng anh có chút không chắc chắn, cũng không lường trước được việc gì sẽ đến.
Nhưng ở đó bọn họ sẽ khó tìm đến được
Ngay lúc đó, sau lưng anh vang lên tiếng ồn ào, không xoay đầu cũng biết là ai đến.
Vi Ứng Vật nhàn nhạt nhập ly rượu: “Đến đông đủ rồi sao?”
“Vi Ứng Vật, mày gian xảo thật đấy.
Bọn tao làm gì mày hả?”
“Một câu hỏi, hỏi mãi không chán sao?”
Anh từ từ đứng dậy, lập tức vệ sĩ từ đâu ùa vào bao vây đám người kia: “Sao vậy, muốn đấu với tôi à?”
Tên bụng bia cười ngặt ngẽo: “Mày nghĩ bọn tao không thể? Vi Ứng Vật, nếu mày thắng ở đây, ra ngoài cũng không được đâu”
Nghe lời nói đó, mắt anh chuyển sang nhìn ra cửa sổ.
Ồ, đứng là biết tính trước tính sau thật đó, còn cho người bao vây biệt thự à?
“Thắng hay không tao không cần biết.
Tao chỉ cần mạng tụi mày”, Vi Ứng Vật nhếch môi lên tiếng: “Mười mấy mạng người của Đường gia, tụi bây phải trả đủ”
“Đường gia? Bọn người phàm kia liên quan gì đến mày”
Chân mày hắn ta hơi nhăn lại: “Mày quá à, thích xen vào chuyện người khác?”
“Hay là yêu thích cô gái họ Đường người ta rồi ha ha ha”
Mặt anh khẽ biến sắc, ly rượu trên tay cũng bị bóp nát vụn vỡ.
Mấy tên kia dường như ý thức được mọi chuyện, tên bụng bia lại nói: “Chậc, con nhóc đó mày cũng thích được à? Ha ha cũng không lấy làm lạ, thân hình nó ngon ngọt như vậy mà.
Mỗi lần thấy nó tao đều ***** **** lên, đi muốn không nổi kia kìa”
“Câm miệng chó mày lại”
Mặt Vi Ứng Vật lúc ày đã đen sì: “Còn nói nữa, đừng trách tao tại sao không tha mạng cho bất kỳ người nào”
“Chậc chậc, mạnh miệng thật đó.
Ai không tha cho ai còn chưa biết đâu Vi Ứng Vật à”
Tên bụng bia cầm một sấp ảnh giơ lên cho anh xem: “Mày nghĩ đem cô ta đi, bọn tao sẽ không làm gì được à? Vi Ứng Vật, mày không phải là thần, chuyện mày làm được bọn tao không làm được sao?”
…
“Chị, nôn như vậy không sao chứ?”, Thiếu Trình nghe tiếng nôn ọe bên trong phòng tắm vang ra, chân mày nhíu chặt vì lo lắng: “Mẹ à, đến đây đi”
“Cạch”
Đường Cửu Nguyệt bơ phờ mở cửa, sắc mặt xanh xao, môi trắng bệnh làm mẹ nuôi lẫn Thiếu Trình bị dọa cho hôn vía lên mây.
Bọn họ kiên quyết nhanh chóng đem cô đến bệnh viện kiểm tra
Cầm tờ giấy báo kết quả trên tay, tôi khẽ run lên: “Mang thai thật sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...