Cô lau đi nước mắt trên mặt, nở ra nụ cười công nghiệp: “Không sao đâu chị, em ổn mà”
“Nhìn em không ổn lắm đâu, sắc mặt vô cùng xanh xao”
Chị ấy nhíu mày không vừa ý, nhưng cô lắc đầu bảo không sao mà tiếp tục làm việc
“Tiểu Hân, chút nữa hay chị thay em đi phỏng vấn nhé? Em như vậy đến chỗ phỏng vấn cũng không an toàn hay là em ở lại công ty đi”
Phỏng vấn? À, cô quên mất, mình còn cuộc phỏng vấn với..
ông xã.
Vi Khả Hân cười chua chát, đồng ý với chị đồng nghiệp: “Được, vậy nhờ chị giúp em nhé”
“Có gì mà khách sáo, chẳng phải trước kia em cũng giúp chị rất nhiều sao? Em nghỉ ngơi cho khỏe đi ha”
“Vâng, cảm ơn chị”
Chị đồng nghiệp nghe vậy lại nhíu mày, đánh cô một cái: “Đã nói là không cần khách sáo”
…
“Tống ảnh đế, mời bên này”
“Tống tiên sinh, đã lâu không gặp”
Nhìn Tống Vĩ bước đến, ông đã diễn bụng bia bước đến tươi cười chào hỏi.
Tống Vĩ lịch sự bắt tay, cúi đầu chào lại: “Đã lâu không gặp đạo diễn Hàn”
“Thật vinh hạnh khi cậu nhận lời phỏng vấn của đài truyền hình của chúng tôi.
Mong chúng ta hợp tác vui vẻ”
“Tôi là người vinh hạnh mới đúng, được đài truyền hình lớn như này mời”
Đạo diễn Hàn cười ha hả, vỗ vai anh: “Là chúng tôi vinh hạnh, ảnh đế lớn như cậu đến”
“Nói quá rồi, nói quá rồi”
“Giới thiệu với cậu, đây là phóng viên Kim Hạ, sẽ phụ trách phỏng vấn cậu hôm nay”
Theo tay vị đạo diễn chính là một cô gái trên người mặc quần áo công sở, đang mỉm cười chào anh.
Chân mày Tống Vĩ hơi nhíu lại, quay ngoắc sang đạo diễn Hàn không vui nói: “Chẳng phải trước kia ngài nói người phỏng vấn tôi là Vi Khả Hân sao?”
Đạo diễn Hàn không khỏi cảm thán, sao trí nhớ người này lại day như vậy chứ.
Rõ ràng là đã nói rất lâu nhưng vẫn nhớ rõ.
Ông cười cười, thì nghe được Kim Hạ giải thích: “Xin lỗi Tống tiên sinh, Tiểu Hân hôm nay không khỏe, nên tôi đi thế cô ấy”
“Không khỏe?”
Tống Vĩ nhăn mặt, chẳng phải sáng nay còn rất khỏe sao? Sao bây giờ lại không khỏe, cô ta rõ ràng là muốn tránh mặt tôi thì có.
Hừ, muốn tránh thì tránh được sao, cô ta quên là tôi và cô sống chung nhà à?
“Đúng vậy, tôi không nói dối đâu.
Anh không tin có thể hỏi lại những người làm cùng phòng”
“Không cần, không phải cô ấy thì người khác cũng được, không nhất thiết”
Tống Vĩ xua tay, đi theo nhân viên vào phòng trang điểm.
Bên ngoài, đạo diễn Hàn kéo Kim Hạ đến một chỗ vắng người khẽ hỏi: “Tiểu Hân và cậu ta có quan hệ gì sao?”
“Tôi cũng không biết.
Nhưng Tiểu Hân sáng nay đúng là không khỏe, tôi còn thấy cô ấy khóc”
“Khóc à? Thôi được rồi, chắc là có chuyện gì đó.
Để ý đến cô ấy một chút”
Đạo diễn Hàn dặn dò, rồi xoay người rời đi.
Kim Hạ cũng không nán lại mà rời đi theo
…
“Nhu Nhu, há miệng nào a”
Đường Cửu Nguyệt đưa muỗng cháo lượn lượn trước mắt cô bé Nhu Nhu đùa nghịch.
Cô bé thấy vậy cũng vui vẻ cười không ngừng, việc đút ăn cũng vì đó mà trở nên nhẹ nhàng hơn
“Wow, bé con thật giỏi nha.
Ăn nhanh đến như vậy sao?”
“Mợ thưởng cho con nhé”
Cô bế bé lên, môi hôn chụt chụt vào mặt, mũi, cổ, tay, chân của người ta.
Chọc cho cô bé Nhu Nhu cười không ngừng
“Ha ha ha ha”
“Đáng yêu quá đi”
Tôi không nhịn được thốt lên, nhìn đứa bé này tôi thật muốn sinh con.
Nhưng mà mẹ con bé đẹp như vậy, còn tôi xấu thế này.
Bé con do tôi sinh, ừm chắc sẽ đẹp chứ hả?
Bỗng dưng điện thoại trên bàn của tôi vang lên.
Tên hiển thị là Ông Xã Nhiều Tiền, là anh ta sao? Tôi nhanh chóng nghe máy: “Alo, có chuyện gì sao?”
Anh cười khẽ rồi đáp: “Không có gì, chỉ muốn thông báo với em một việc.
Thu dọn quần áo cho Nhu Nhu đi, chút nữa anh về sẽ đưa con bé đi”
“Hả? Mới chơi được một chút thôi mà”
Tôi tiếc nuối nhìn bé con ngoan ngoãn ngồi trên ghế ăn dành cho em bé, đứa trẻ mắt to khẽ chớp chớp nhìn lại tôi.
Vi Ứng Vật bật cười, sau đó dỗ dành: “Không sao đâu, Nhu Nhu sẽ thường đến chơi mà”
“Ồ”
Tắt điện thoại, tôi vội vàng ôm dính lấy Nhu Nhu không buông: “Bé con, con sắp về nhà rồi đó.
Phải nhớ đến đây thăm mợ đó nha, không được quên đâu nhớ chưa”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...