Từ Dương ân cần hỏi, bàn tay dùng lực siết chặt tay người mặc đồ đen kia.
Tôi lắc đầu, người áo đen thừa dịp Từ Dương nhìn tôi liền thoát ra khỏi anh.
Bỗng từ đâu lại xuất hiện một người áo đen khác nhảy vào đánh nhau với người kia.
Người vừa mới xuất hiện cũng là dáng người nhỏ nhắn nhưng thấp hơn người kia một chút.
Có điều nhìn thân thủ và bóng lưng đó thật sự cho tôi một cảm giác thân thiện đến lạ.
Nhưng xem ra hai người này không phải cùng một phe.
Dực Phong bay đến " hạ cánh" bên cạnh tôi.
Hắn nói với một vẻ ngây thơ đến buồn cười.
"Có phải loài người hiện đại đều thích phong cách này không? "
"Phong cách cái con mắt cậu, còn không mau đến giúp một tay".
"Giúp? Giúp ai đây? Bọn họ đều không phải là bạn của chúng ta tại sao phải giúp?".
Nghĩ lại cũng đúng.
Dù cái người vừa mới xuất hiện không cùng phe với người kia nhưng cũng không thể xác định là bạn của chúng tôi.
Biết đâu hắn ta có một ý đồ khác thì sao?
"Hắn nói đúng đó, chi bằng chúng ta cứ đứng đây xem náo nhiệt một lúc đã".
Từ Dương lên tiếng, tôi cũng không biết làm gì khác ngoài việc cùng hai tên này ngồi hóng hớt.
Hai người đều mặc đồ đen bay tới bay lui, nhảy xui nhảy ngược, đánh ngang đánh dọc thật làm người ta chóng mặt.
Rồi đột nhiên, cái người áo đen đầu tiên có vẻ cảm thấy mình thất thế liền muốn bỏ chạy.
Người áo đen đến sau liền chặn đứng người kia lại.
"Các ngươi xem náo nhiệt đủ chưa? Cương thi ngàn năm lại sắp ra ngoài rồi".
Giọng nói kia nghe sao quen thuộc quá.
Tôi cố gắng lục tìm trong trí nhớ, xem thử mình đã nghe ở đâu rồi.
"Xém chút là quên mất.
Chúng ta mau đi đến ngôi mộ vô danh kia.
Lão cương thi đang ở đó".
Từ Dương bảo Dực Phong đưa tôi theo sau, hắn phải đi trước xem tình hình thế nào.
Nói rồi không đợi tôi trả lời liền dùng khinh công bay đi mất.
Haizz! Các người đều không phải người thường, đều thần thông quản đại.
Chỉ tội cho cô gái yêu đương như tôi.
Hai người áo đen kia, một người đuổi một người, kẻ trước người sau đi về phía hang núi trước thôn.
Cái bóng dáng kia quen thuộc đến lạ thường nhưng tôi lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Lại một tiếng thở dài, tôi bảo Dực Phong đi về phía cuối thôn.
Tôi đi được hơn mười phút liền thấy đôi chân rã rời, mệt mỏi vô cùng.
Dực Phong thì cứ nói mãi không biết mệt.
Cái tên quỷ nhiều chuyện này, lúc còn sống anh bị câm không thể nói chuyện hay sao mà lúc chết rồi lại thành ra lắm mồm thế?
Tôi ngồi bịch xuống đất.
Hắn thấy vậy liền ngồi xuống cạnh tôi, tay chống cằm hỏi.
"Phu nhân người mệt sao?".
"Ừ! Mệt!".
"Sao người không nói? Tôi có thể đưa người bay đến đó".
Tôi sững sờ, tròn mắt nhìn hắn.
Sau đó hít một hơi thật sâu và ...
"Liêu Dực Phong, cậu muốn chọc tôi tức chết có đúng không? Tại sao cậu lại không nói sớm một chút? Hại tôi phải đi thế này hả?"
" Người không nói, tôi tưởng phu nhân thích tự thân vận động nên ...!Thôi được rồi, để tôi đưa người đi.
Phu nhân, xin đắc tội ".
Nói rồi hắn ôm ngang eo bế tôi lên.
Rất nhẹ nhàng, hắn phiu diu trong gió, chỉ chưa đầy một phút đã đến nơi.Hắn nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất rồi quỳ xuống, cúi đầu.
" Dực Phong đã mạo phạm, xin phu nhân lượng thứ ".
" Mạo phạm gì chứ? Cậu có làm gì tôi đâu?"
"Phu nhân, có câu nam nữ thụ thụ bất thân.
Lúc nãy vì muốn giúp phu nhân nên thuộc hạ mới ...!Xin phu nhân trách phạt".
Ây da! Cậu là chết từ thế kỉ nào vậy? Thời đại 4.0 rồi mà còn phân biệt như vậy sao? Thật là, không còn gì để nói.
"Được rồi, tôi không trách cậu.
Chỉ cần cậu không nói, tôi không nói thì sẽ không ai biết nữa".
"Đa tạ phu nhân ".
Dực Phong đứng lên.
Một lực mạnh nhất kéo tôi ngã về sau, tôi giật thót mình.
Cái tay này là ...!Của ai đây? Không phải là ...!là tay của cương thi chứ?
Chắc là không đâu, bàn tay này có hơi ấm, là tay người sống.
Tôi quay lại nhìn, gương mặt của Từ Dương hiện ra, tôi thở phù nhẹ nhõm.
Cũng may là anh ta nếu là cương thi thì ...đời tôi coi như chấm hết.
Từ Dương ra hiệu cho tôi im lặng, kéo tôi lại nép sau lưng mình rồi nhỏ giọng nói.
"Hắn sắp ra rồi".
"Hắn" mà anh nói chính là cương thi ngàn năm kia sao? Eo ơi, nếu đã là cương thi ngàn năm thì chắc cũng rất khủng khiếp.
Trong đầu tôi liên tưởng đến những bộ phim cương thi của Lâm Chánh Anh, nuốt ực một cái.
Hồi hộp, lo lắng.
Đó là những gì trái tim tôi mách bảo.
Gió đêm âm lãnh thổi tới.
Từng cơn gió mang theo luồn khí âm khiến cơ thể tôi không tự chủ run lên.
Dực Phong cởi chiếc áo ngoài ra khoác lên cho tôi, cơ thể tôi tự dưng lại không thấy lạnh nữa.
Chiếc áo của hắn nhìn mỏng manh đến thế nhưng khi khoác vào lại thấy ấm áp lạ lùng.
Tôi thật rất muốn hỏi hắn chiếc áo này làm bằng chất liệu gì nhưng nghĩ lại nên thôi.
Bây giờ không phải lúc để tò mò những chuyện vặt vãnh.
Bỗng một trận cuồng phong thổi tới, cây cối xung quanh nghiêng ngả khắp nơi.
Từ Dương lấy trong túi ra một cây kiếm gỗ, thâm trầm nói bằng giọng nghiêm túc.
"Ra rồi".
Dực Phong cong môi lên cười, nụ cười ma mi mê hoặc lòng người.
Tôi lúc này bắt đầu hoảng sợ, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.
Ba người sáu con mắt, dồn hết tập trung vào nấm mộ vô danh trước mặt, im lặng và chờ đợi.
Rồi điều gì tới cuối cùng cũng tới ...
Nấm mộ nhỏ bốc lên một làn khói trắng mờ đục, mặt đất nứt ra kèm theo đó là một mùi hôi khiến người ta khó chịu.
Cái thứ kia sắp đào mồ chui ra rồi ....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...