Sau giờ học, tôi rất đói nên chạy tới căng tin trường mua chút đồ ăn vặt, không ngờ lại gặp Lâm Đại Bảo.
Tôi nhíu mày, trả tiền rồi định rời đi, không ngờ Lâm Đại Bảo lại tiến tới chắn trước đường tôi đi.
“Mày định làm gì?” Theo bản năng tôi đưa tay nắm chặt viên huyết ngọc trước ngực, nếu nó còn dám cướp thì tôi sẽ liều mạng với nó. Lần trước bị cướp mất huyết ngọc, suýt chút nữa tôi bị nữ quỷ kia nhập tới mức ngất đi, thêm lần này nữa chắc chắn tôi sẽ không chịu nổi.
Lâm Đại Bảo gãi đầu ngượng ngùng: “Tôi không định cướp cục đá kia của cậu. Lần trước tôi cũng thấy mình quá đáng, có điều Vương béo bắt bọn tôi làm như vậy, tôi cũng không còn cách nào khác.”
“... Anh giải thích thì có ích gì?”
Chỉ nói hai ba câu đã muốn gột sạch tội lỗi của mình, có chuyện tốt như vậy sao?
“Anh sẽ không định làm gì tôi nữa chứ?” Tôi cảnh giác lùi về phía sau vài bước, đưa mắt nhìn xung quanh, chả lẽ bọn chúng định mai phục tôi?
Lâm Đại Bảo sửng sốt: “Tôi đâu có mưu ma chước quỷ gì… Chẳng lẽ uy tín của tôi kém vậy sao?”
Anh còn không biết à? Trở thành hổ báo của trường, còn có uy tín sao?
Lâm Đại Bảo lén lút nhìn xung quanh rồi tiến đến gần tôi, ghé vào tai tôi nói: “Cậu phải cẩn thận một chút, đại ca tôi muốn trả thù cậu. Lần trước cha cậu đến nhà anh ta đánh anh ta một trận, đại ca kiểu gì cũng sẽ nuốt không trôi cục tức này.”
“Vì sao anh lại nói cho tôi?”
Lâm Đại Bảo ngượng ngùng một chút, sau đó ưỡn ngực: “Tôi là nam nhi đại trượng phu, sao có thể để phụ nữ bị bắt nạt. Tôi nói với cô chuyện này xem như ân oán trước đây đều được xóa bỏ.” Nói xong liền bỏ chạy.
Xem ra hắn sợ Vương béo nhìn thấy, chạy nhanh như nhà có tang, vậy mà còn nói nam nhi đại trượng phu. Có điều hắn nhắc nhở như vậy quả thật nên đề phòng Vương béo không cam lòng sẽ trả thù tôi.
Mấy ngày tiếp theo, chuông tan học vang lên là tôi nhanh như chớp chạy về nhà, đường đi cũng chọn những đường lớn đông người qua lại, chỉ cần không ở một mình thì sẽ không có cơ hội cho bọn chúng đánh lén. truyện ngôn tình
Cũng chỉ mấy ngày nữa là tới sinh nhật 18 của tôi, sống hay chết còn chờ xem. Ngoài miệng cha tôi nói là phúc hay họa do mệnh nhưng rõ ràng tóc ông đã thêm bạc, rõ ràng chỉ là một trung niên hơn 40 tuổi mà gần đây đã như già thêm chục tuổi.
Đôi khi đi tiểu đêm tôi còn thấy đèn thư phòng vẫn sáng, hẳn cha tôi ở trong đó đang xem các sách cổ muốn cứu mạng tôi.
Nghĩ đến chuyện này, tôi có chút chua xót, chua xót muốn khóc.
Dần dần tôi cũng đã hiểu tính mệnh của mình mong manh đến mức nào, không biết khi nào sẽ đi đời nhà ma, chỉ là tôi thương, nếu tôi chết thì cha tôi sẽ cô đơn chiếc bóng, lẻ loi sống một mình.
“Chúng ta về quê một chuyến, tìm ông nội nghĩ cách xem sao.”
Tôi gật đầu, nếu hiện tại ngay cả ông nội cũng không có biện pháp cứu tôi thì thật sự tôi chỉ còn cách tìm sẵn một mảnh đất có phong thủy tốt để nằm xuống chờ chết.
Hôm sau, chúng tôi về tới nhà ông nội ở trong Mục gia thôn, tôi ngồi ở phòng khách bên ngoài, ông nội cùng cha tôi trong phòng thần thần bí bí nghiên cứu xem có cách nào để cứu tôi. Tôi ở phòng khách cắn hạt dưa đến mức răng đã ê, bọn họ cuối cùng cũng từ trong phòng đi ra.
Ông nội chống chiếc gậy đầu rồng làm từ gỗ trầm hương, đưa mắt nhìn tôi đang ngồi cắn hạt dưa ở bàn, lại nhìn thoáng qua vẻ mặt của tôi, lên tiếng: “Nha đầu này tố chất tâm lý cũng tốt thật.”
Nói thừa, nếu tâm lý tôi không tốt thì đã sớm dùng dải lụa trắng kết liễu tấm thân tàn này rồi.
Hốc mắt cha tôi đã đỏ hồng, rõ ràng vừa mới khóc, lòng tôi thắt lại, xem ra tôi không sống nổi rồi.
Vậy… sau này cha tôi phải làm sao?
Ông nội tôi khụ một tiếng: “Chính Hoằng à, chỉ có dùng cách này thì mới có hy vọng Linh Nhi sống sót, nếu không làm vậy thì đến đêm sinh nhật 18 tuổi con bé sẽ không sống nổi.”
Hả? Xem ra tôi vẫn có cơ hội để sống? Trong lòng tôi lại bùng lên một ngọn lửa hy vọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...