Edit: Bút Chì 0804
Beta: Bỉ Ngạn Hoa
Chuyện nhảy lầu của các sinh viên thường xuyên xảy ra ở các trường đại học, cho dù mỗi trường học đều giấu kín, nhưng vẫn không tránh khỏi thông tin lọt ra ngoài. Chuyện Liên Thanh ngày hôm nay cũng cho mọi người một hồi chuông báo động, ban lãnh đạo trường cũng bị dọa thành một thân mồ hôi lạnh, rối rít đến hỏi tình hình.
Dĩ nhiên Liên Thanh sẽ không nói thật, chỉ mượn cớ lấp liếm cho qua. Thật may ban lãnh đạo cũng không tra hỏi, miệng lưỡi cậu mới miễn không bị phế, nhưng cũng bị giảng viên dạy bảo một phen.
Từ phòng làm việc của giảng viên đi ra ngoài, Liên Thanh nhìn bầu trời cảm thấy nhức mắt, trong lòng nổi lên nghi ngờ. Rõ ràng cậu nhóc kia lúc trước còn rất bình thường, tại sao lại đột nhiên chết? Tại sao gần đây đôi mắt cậu lại thường xuyên rất đau, hơn nữa là ai đã âm thầm giúp cậu?
Tất cả việc này đều đến quá đột ngột, Liên Thanh sống đến giờ đã hai mươi năm, vẫn chưa từng xảy ra chuyện giống thế này.
Hết nghi vấn này đến nghi vấn khác làm cho cậu thở dốc, hai tay nắm chặt, vội vã đi đến phòng vẽ. Hiện tại chương trình học của cậu rất ít, ngoại trừ giờ học, tất cả thời gian của cậu đều trôi qua tại phòng vẽ tranh.
Nhưng khi đẩy cửa vào phòng vẽ, cậu lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, trên vách tường và sàn nhà khắp nơi đều là những bức tranh giống nhau của cậu em khóa dưới: tất cả đều là cơ thể trần truồng, đủ loại hình dáng, mỗi một chi tiết trên cơ thể đều được phác họa tương đối tỉ mỉ.
Hai chân Liên Thanh cứng lại,gần như không bước nổi một bước. Đàn em vừa chết lại quấn lấy cậu, hiện tại đến việc này, thần kinh của cậu căng thẳng đến cực điểm. Đàn em tại sao lại tìm mình? Liên Thanh không hiểu nổi!
Đang lúc cậu sững sờ, một cánh tay đặt lên bờ vai cậu, bộp, vỗ một cái: "Anh đang làm gì vậy?"
Liên Thanh sợ run người, xoay người thì thấy hóa ra là một sinh viên nữ chung nhóm vẽ, mới thở phào nhẹ nhõm, cô bé nhìn gương mặt dữ tợn của Liên Thanh cũng hoảng sợ lùi về phía sau một bước, tâm trạng cô vốn đang thoải mái cũng bất giác căng thẳng hơn. Liên Thanh luôn luôn là người hòa đồng, là đàn cậu có tính tình dễ chịu, cho đến hiện tại chưa thấy cậu có vẻ mặt này.
"Anh! Anh, anh không sao chứ? Em.... Em có chút đường đột phải không?" Cô lo lắng nói, một đôi mắt to lấp lánh nước.
Lúc này Liên Thanh mới ý thức được cậu đã biểu hiện sự sợ hãi lên mặt. Cậu có hơi khó chịu, nhìn nữ sinh viên xin lỗi: "Hù được em rồi a! Anh vừa rồi..."
Lời cậu nói còn chưa dứt, nữ sinh viên đã la lên, giơ ngón tay chỉ vào phòng vẽ hét lớn: "Đàn anh, sao anh lại bày ra các bức vẽ này! Anh không biết Ôn Tư Lương đã qua đời rồi sao?"
Xem ra tất cả mọi người đều biết chuyện này, ánh mắt Liên Thanh nhìn vào trong phòng vẽ, những thứ kia dưới ánh nắng mặt trời có vẻ lấp lánh rực rỡ, dường như người bên trong đã bày ra những tư thế này ngay trong phòng vẽ.
"Người đã không còn ở đây, không cần thiết phải sợ như thế." Liên Thanh sinh lòng cảm khái. Mặc dù không rõ cậu nhóc kia lại cứ thích quấn lấy cậu, nhưng dù sao bọn họ cũng từng quen biết, cậu ta lại là một người hiền lành, cậu nghĩ người làm đàn anh như mình cũng chiếm được phân lượng lớn.
Cô sinh viên kia như nhớ ra quan hệ của hai người, sắc mặt thoáng qua sự khác thường, lúng túng rút ngón tay về: "Xin lỗi đàn anh! Em chỉ.... Em sợ quá!"
"Không sao!" Liên Thanh thở phào nhẹ nhõm, không ngờ lại bị những thứ này quấn lấy, hỏi cô: "Em tìm anh có việc gì?"
"A! đúng rồi!" Cô vỗ đầu, giờ mới nhớ đến chuyện quan trọng, vội vàng đem lá thư trong tay kín đáo đưa vào tay cậu: "Đây là thư của anh, em nhìn thấy nên lấy đến cho anh."
Liên Thanh nhận lấy mà buồn bực, cậu cũng không liên lạc với ai, cũng chưa từng thư từ các loại với bạn bè, tại sao cậu lại có thư? Nhìn cô sinh viên rời đi, cậu mới đi vào phòng vẽ, cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.
Vào trong góc phòng, kéo ghế ngồi xuống, cậu nhìn lá thư. Trên bìa thư có ba chữ "Gửi Liên Thanh", ngay cả tem và những thông tin khác cũng không có, vậy là người đó biết cậu đang ở trường học, tiếc là cậu không hiểu, tại sao không trực tiếp đưa cho cậu mà phải gửi người khác rắc rối như vậy?
Mở thư ra, từ bên trong lấy ra tờ giấy, sau đó mở tờ giấy ra, trên giấy viết bốn chữ bằng máu tươi "Đàn anh! Cứu em!’ Liên Thanh đứng bật dậy, cậu cầm tờ giấy đập mạnh lên bàn, lại là bốn chữ này! Lại là bốn chữ này! Liên Thanh có cảm giác cậu bị ép đến điên rồi! Hiện tại cậu hy vọng có người đến cứu mình!
Đột nhiên trên cửa có tiếng động, tụ lại sau lưng rèm cửa sổ, không khí bị đè ép. Trực giác của Liên Thanh cho biết thứ kia lại xuất hiện, đôi mắt cậu lại bắt đầu nóng lên. Trước kia khi thấy những thứ này mắt cậu không hề thay đổi. Từ sau đêm gặp sự việc kia thì một khi gặp nguy hiểm, đôi mắt cậu sẽ trở nên đau nhức, đây cũng là một tín hiệu cảnh báo!
Không gian trong phòng vẽ yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, thậm chí Liên Thanh còn nghe được tiếng tim mình đập. Cậu nhìn xung quanh, liếc về góc tường, thở dài, quả nhiên....
"Em muốn anh giúp em thế nào?" Liên Thanh không muốn chạy nữa, bởi vì cậu có chạy thế nào cũng không thể chạy thoát khỏi một con quỷ!
Đàn em như cũ co rút trong góc tường, cả khuôn mặt chôn trong cánh tay, trong miệng phát ra âm thanh ô ô. Liên Thanh quay lưng về phía đàn em, hồi lâu mới nói: "Em nhốt anh ở chỗ này, lại không làm hại anh thì nhất định có chuyện muốn anh giúp, tại sao không nói lời nào?"
Lúc này, con quỷ trong góc tường cũng cử động, nó chậm rãi đưa tay ra, đột nhiên trên cánh tay rỉ máu, máu đỏ tươi chảy xuống đất, ngón tay bắt đầu đồ đồ vẽ vẽ cái gì đó.
Liên Thanh mơ hồ nghe được âm thanh, buồn bực nghiêng đầu qua, chỉ thấy đàn em vẽ cái gì đó dưới đất. Cậu nhìn vào hình thể xám xanh quỷ dị, cẩn thận đi hai bước đến gần, cảm thấy trong phạm vi an toàn thì dừng lại. Máu chảy rất nhanh, hình dưới đất nhìn không rõ, có rất nhiều chi tiết bị che đi, cậu chỉ mơ hồ nhìn thấy một cái bình, bên trong chứa một người, bốn phía có vách tường ngăn cản.
Liên Thanh nghĩ đây cũng là một đầu mối, lại tiếp tục đợi Ôn Tư Lương vẽ cho xong. Bỗng một ngọn gió quỷ dị thổi đến, tàn bạo thổi qua hai má Liên Thanh, thổi đến bức tường chỗ Ôn Tư Lương!
Toàn bộ cơ thể Ôn Tư Lương run rẩy, hoảng sợ ngẩng gương mặt sưng vù lên, nhìn Liên Thanh rống to: "Đàn anh! Cứu em!!" Lời còn chưa dứt, gió lạnh đã trực tiếp thổi qua thân thể cậu ta. Trong nháy mắt, Ôn Tư Lương biến mất vô ảnh vô tung, chỉ để lại tiếng kêu thảm thiết bên tai Liên Thanh.
Liên thanh bị sự việc trước mắt làm cho sợ ngây người. Cậu vội vàng chạy đến góc tường, vỗ vào vách tường, nhưng bức tường vẫn kiên cố không xoay chuyển. Đến khi cậu cúi đầu xuống nhìn, bức tranh Ôn Tư Lương vẽ dưới đất cũng không thấy đâu....
Cậu nhíu mày, song mọi việc vẫn chưa kết thúc ở đó, không khí xung quanh còn bị đè ép kinh khủng hơn trước đó. Liên Thanh nắm chặt tay, cậu biết, là tên kia đến!
Cơ thể Liên Thanh căng thẳng đứng tại chỗ, nhiệt độ xung quanh làm cậu nhịn không được mà run run, cậu cũng chỉ có thể cắn môi, không dám động, so với đàn em, người này mới thực sự là kẻ làm cậu sợ hãi.
Một bàn tay lạnh như băng xoa lên cổ cậu, quanh quẩn bên trong cổ áo. Liên Thanh hơi cúi đầu, màu xám tử khí trên tay, móng tay có màu đỏ nhàn nhạt, ngón tay thon dài đặc biệt đẹp mắt.
Ngón tay kích thích, nút áo ngay cổ bung ra, rơi xuống đất, lăn mấy vòng, đầu ngón tay di chuyển xuống, nút áo thứ hai bị phá hủy. Hành động từ từ, dường như để xem Liên Thanh nhẫn nại được bao lâu, càng giống như trêu chọc.
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, Liên Thanh hoảng sợ, đầu muốn nổ tung, sắc mặt trắng bệch. Rất gần, thật sự rất gần, mặc dù cậu cùng người này đánh qua đánh lại không ít lần, nhưng chưa từng tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy. Hai người gần sát vào nhau, cậu có cảm giác cơ thể bị vây trong hàn băng, lạnh đến mức cậu không nói ra lời.
"Mày đang cười nhạo tao sao?" Liên Thanh cắn răng, âm thanh khàn khàn hỏi.
Ngón tay dừng lại, xuất hiện một bàn tay khác. Cả người Liên Thanh ngã về phía sau, cũng không như tưởng tượng sẽ ngã xuống đất, ngược lại dựa vào một thân thể khác, hai tay ôm chặt lấy cậu, bên tai nghe tiếng cười khẽ không ngừng.
"Ha ha!" Bên tai cậu như có hơi lạnh thổi tới.
Liên Thanh không chịu được loại cảm giác này, bắt đầu kịch liệt giãy giụa, hét lên: "Mày buông tao ra!"
Đối phương không buông, hai tay vẫn ung dung ôm ngực cậu, mặc cho cậu giãy giụa bằng mọi cách, đôi môi từ tai di chuyển xuống cổ cậu, trên chiếc cổ trắng nõn để lại những dấu hôn.
Liên Thanh chịu đựng sự ghê tởm ập tới, lại bị đối phương ôm lấy, đây là một tên đàn ông! Liên Thanh nghĩ đến đây thì rất khó chịu! Chỉ hận không thể giết chết đối phương!
Đột nhiên cơ thể bị đẩy về phía trước, Liên Thanh lao vào tường. Mới nghĩ đến tìm cơ hội chạy trốn, cơ thể cậu đã bị đè lên tường một cách hung hãn, hai tay giơ lên đỉnh đầu, quần áo bị xốc lên, một đôi tay lạnh băng chui vào, để lại từng dấu vết bên trong da thịt.
Liên Thanh hít sâu một hơi, tức giận vùng vẫy, muốn chạy trốn khỏi sự kìm hãn của cái tay: "Mày buông tao ra! Mày có yêu cầu gì thì nói! Tao có thể đồng ý với mày!"
Nhưng cho dù Liên Thanh nói cái gì, đối phương cũng không nói dù chỉ một câu, đôi tay lạnh như băng tùy tiện vuốt ve thân thể cậu, chỉ nghe bên tai âm thanh cười khẽ mơ hồ....
Cho đến khi dây nịt bị tháo xuống, Liên thanh gần như sụp đổ: "Rốt cuộc mày muốn thế nào? Mày muốn tao chết thì cứ giết tao! Mày không được làm nhục tao!"
"Em là của ta, ta sẽ cưới em, ha.. ha..!" Giọng nói lẩn quẩn trong sương mù, mang theo sự trầm thấp tối tăm. Dứt lời, ngón tay trượt vào trong quần Liên Thanh, ma sát không ngừng vào vị trí mẫn cảm.
Liên Thanh cố nén cắn môi, ngửa đầu lộ ra chiếc cổ trắng nõn, thở ra một hơi thật sâu. Nghe đối phương nói, cậu cũng đoán được một ít chuyện. Đêm đó cậu đụng phải cỗ kiệu, chắc con quỷ này là đến đón cô dâu trong cỗ kiệu đó, mà đột nhiên cậu lại rơi vào trong cỗ kiệu, bị đối phương nhận lầm thành người kết hôn với hắn!
Đây tuyệt đối là con quỷ đầy ác ý đen tối! Thân dưới được vuốt ve sảng khoái đến nỗi cậu không nói ra lời, hai tay cũng vô lực, cơ thể xụi lơ dựa ra sau. Đối phương dường như rất hài lòng khi cậu thuận theo, không khí xung quanh cũng không bị đè ép như lúc trước, thứ nắm bàn tay yếu ớt của cậu cũng ôn nhu hơn, phía dưới nhẹ nhàng lên xuống xen lẫn vào hơi thở gấp gáp của Liên Thanh, giọng mũi hấp dẫn, chiếc cổ nâng lên thấy rõ yết hầu chuyển động.
Ngón tay xoa cổ, không ngừng vuốt ve, tay nắm hạ thân cũng không buông lỏng, ngực Liên Thanh kịch liệt phập phồng, một dòng tinh dịch phun ra, mồ hôi nóng hổi trên trán từ từ chảy xuống, cơ thể không còn sức dựa vào người đối phương.
"Thích không?" Âm thanh trêu chọc xuất hiện bên tai, chuyển qua thân thể cậu, cúi đầu hôn lên môi cậu. Liên Thanh hơi tránh, nụ hôn rơi vào mặt cậu, lông mi ẩm ướt hơi run run, ánh mắt Liên Thanh chợt lóe lên tinh quang.
Đối phương mặc một bộ trường bào màu đen, giống như quần áo lông thú cổ đại, rìa trang phục mạ vàng, mái tóc dài đến ngực, hai tay đè vai cậu, một lần nữa hôn xuống.
Liên Thanh chợt mở mắt ra, tay đâm vào bụng đối phương! Trong nháy mắt hành động của hai người dừng lại. Liên Thanh cũng thấy rõ hình dáng của đối phương. Người đó vẫn luôn ẩn núp trong bóng tối, giờ phút này lộ ra vẻ ngoài, lông mày hình kiếm, gương mặt như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, dưới đôi mày kiếm là hai con ngươi đen như mực, đang nhìn chằm chằm vào Liên Thanh, làn môi mỏng thờ ơ nhếch lên, lộ ra độ cong giễu cợt.
Liên Thanh lui về sau hai bước, cả người dựa vào tường, hơi thở hổn hển. Thứ cậu cầm trong tay là con dao rọc giấy, đâm vào bụng đối phương.
Cậu làm sao có thể thuận theo như vậy? Cho dù không giết chết đối phương, cậu cũng phải cho đối phương biết, cậu không phải là một con dê chờ làm thịt, càng không phải là món đồ chơi để người khác tùy ý đùa giỡn!
’Rầm rầm rầm!!!’ “Liên Thanh cậu có trong đó không? Có nghe tôi nói không? Cậu không sao chứ, mau mở cửa cho tôi!!!" Ninh Viễn ở bên ngoài ra sức đập cửa rống to.
Liên Thanh hoảng hốt nhìn cửa, lại nhìn người trước mắt, sắc mặt khó coi mà đứng lên, nuốt nước miếng lo lắng nói: "Mày không nên làm khó cậu ấy, có gì thì mày...."
Vậy mà đối phương chỉ nhếch môi cười: "Lễ vật của em, ta nhận!" Dứt lời cơ thể dần dần biến mất, toàn bộ không khí trong phòng lại khôi phục ấm áp như thường, rèm cửa sổ nháy mắt mở ra, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, chiếu lên người cậu. Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy bật ra.
Ninh Viễn lao vội vào, suýt nữa té như chó ăn bùn, khó khăn lắm mới ổn định cơ thể, thì thấy Liên Thanh ngồi bệt bên tường nên vội vã chạy lại, nắm vai cậu hỏi: "Cậu có sao không? Tôi nghe đàn em khóa dưới nói cậu rất kì lạ nên đến đây, cậu..."
Nói xong thì nhìn sự thảm hại của Liên Thanh, quần áo bị xé nát không tính, ngay cả dây nịt cũng bung ra, hơn nữa… Ninh Viễn nhìn cái vật kia lộ ra ngoài chiếc quần lót màu vàng. ‘Phụt’ một tiếng quay đầu, một tay che miệng.
Lúc này Liên Thanh mới ý thức được hiện tại cậu rất khó coi, vội vàng đứng lên mặc quần lại, trên mặt cũng lúc trắng lúc đỏ. Vừa rồi thật sự quá lo lắng, căn bản quên mất việc này, mới để cho Ninh Viễn thấy được người anh em của cậu.
"Khụ khụ khụ khụ!" Ninh Viễn giả vờ ho khan để che dấu sự lúng túng của cậu ta, lúc quay đầu lại thì cười híp mắt: "Ừm! sớm biết cậu tiêu khiển ở đây thì tôi không đã không lo lắng rồi, cậu nha!"
Khóe miệng Liên Thanh co giật, trong lòng muốn giết chết cậu ta, nhưng ngẫm lại, chỉ vỗ vỗ vai Ninh Viễn nói: "Đi thôi! Tôi đói rồi!"
Ninh Viễn cười hì hì: "Ừm! Tôi cũng đói nha!"
Liên Thanh bị cậu đùa giỡn cũng không nói gì, hai người ra khỏi phòng vẽ. Liên thanh khóa chặt cửa phòng lại, sau đó thở ra một hơi dài.....
Hai người sóng vai đi chung với nhau. Mặt trời sắp lặn, ánh hoàng hôn buổi chiều chiếu vào mọi người như biến thành một mảnh màu vàng. Ninh Viễn là sinh viên nội trú, cho nên hai người cũng không đi quá xa, cách cổng trường không xa có một quán ăn trên vỉa hè, buổi tối rất náo nhiệt, sinh viên và công nhân vùng lân cận đều ăn ở đây.
"Hôm nay tôi nhất định phải ăn đủ vốn, lần trước là do mực nướng đã bán hết." Ninh Viễn không chấp nhất trong việc ăn uống, chỉ cần có người trả tiền là được, còn Liên Thanh khẩu vị ăn uống rất cao.
Hai người vừa nói vừa cười đi về phía trước, đang nói đến vui vẻ, cơ thể Liên Thanh bị đụng một cái, chờ cậu xoay người lại, người đụng cậu đã cúi đầu vội vã đi mất
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...