Chồng Ơi Nổ Miếng Tiền Đi

Gõ chữ: Cô Chuối

Bây giờ Lý Tư Văn với Phạm Thanh Việt mới phát hiện ra Tạ Kỳ không mặc đồng phục, hóa ra là đã cởi ra trước khi đến.

Còn cái đồng hồ này là sao nữa?

Chờ khi các cô gái kia đi rồi, Lý Tư Văn mới hỏi Tạ Kỳ cậu trả lời: "Hồi trước có dùng mà là đời trước, cũ lắm rồi."

Dần dần người đến chợ đêm ngày càng nhiều, sạp bán hàng của Tạ Kỳ cũng bắt đầu đông đúc hơn.

Cả quá trình đó Tạ Kỳ vẫn mỉm cười rạng rỡ mãi không dứt, khiến bản thân trông vô cùng thân thiện. Sau khi người ta rời đi, khóe miệng cậu lại cong xuống ngay lập tức.

Lý Tư Văn nói: "Cậu trở mặt nhanh thật đấy."

Tạ Kỳ: "Chịu thôi, mỏi mặt lắm."

Nhân lúc còn chưa có khách tới Tạ Kỳ lại bắt đầu lấy thuốc ra nhỏ mắt cho mình.

Cách đó không xa có một xe kem, Lý Tư Văn nói: "Cậu có muốn ăn kem không? Tớ mua cho nhé."

Tạ Kỳ nghĩ nghĩ rồi đáp: "Vậy lấy vani nhé."

"Ừa, mua cho cậu cái lớn nhất." Lý Tư Văn nói rồi cúi đầu liếc nhìn Phạm Thanh Việt, nhéo lỗ tai hắn: "Lại chơi game hả? Cậu tới đây để chơi sao?"

"Úi úi úi, nhẹ chút. Tai bị cậu nhéo sắp rơi ra luôn rồi này." Phạm Thanh Việt vừa nói vừa cầm điện thoại: "Tớ chơi nốt ván này, không chơi sẽ bị trừ điểm mất."

Lý Tư Văn nhàn nhã nói: "Trong lớp bị trừ điểm cậu cũng không sự mà sợ mất điểm game cơ à."

Được thôi, cô tự đi mua vậy.

Sau khi Lý Tư Văn Đi, Tạ Kỳ tới sau lưng Phạm Thanh Việt nhìn cậu ta chơi game một chút. Cậu không thích game, cũng không hiểu chơi game thế nào, cậu nhìn chăm chú một lát mắt lại đau nên đành phải dời mắt đi.

Ánh mắt của cậu lơ đãng rơi xuống phía đối diện, trông thất một chiếc xe thể thao màu hồng dừng bên đó, sau đó nói với Phạm Thanh Việt: "Kia là Lamborghini à?"

Phạm Thanh Việt lập tức sốc lại tinh thần, không thèm chơi game nữa mà đứng bật dậy nhìn sang bên kia. 'Vãi' một tiếng: "Thật sự là Lamborghini kìa! Đẹp thật đấy! Không ngờ chợ đêm mà cũng có phú bà."

Tạ Kỳ nói: "Bình thường, ở huyện thành tớ ở cũng thấy Ferrari Bentley lao vùn vụt mà."

Phạm Thanh Việt chua xót nói: "Thế giới này lắm kẻ có tiền thật, sao không có thêm cho tớ nữa vậy?"


Xong than thở tiếp: "Mặc dù nói học hành mới có thể tiến lên, nhưng sự thật chứng minh, những người đứng ở đỉnh cao học tập cuối cùng cũng đi làm công cho người khác. Kỳ tử, nếu không phải do mẹ cậu ly hôn với cha cậu thì kiểu gì cậu cũng là một phú nhị đại, không cần phải ra quầy bán hàng với tụi tớ làm gì."

Tạ Kỳ: "..."

Thôi thôi thôi!

Tạ Kỳ quật cường đáp: "Có phải là phú nhị đại hay không cũng không quan trọng, chỉ cần sống vui vẻ là được rồi."

Phạm Thanh Việt: "Ví tiền cậu có nói vậy đâu."

Trong lòng Phạm Thanh Việt chua xót nói tiếp: "Chúng ta làm công cả đời có khi cũng chỉ bằng tiền người giàu mua chiếc xe hơi."

Tạ Kỳ: "...Thôi thôi thôi, nói mà muốn khóc luôn đó."

Cậu hối hận hồi mười một tuổi khi cha mẹ ly hôn cậu không làm ra được chuyện lớn gì.

Cứ nói đến là nước mắt lại muốn trào ra.

Phạm Thanh Việt: "Haizzz."

Tạ Kỳ: "Haizzz."

Khách lại đến, họ dừng lại, xong lại nở nụ cười với người vừa tới, báo giá một cách thuần thục, bán được chiếc vòng tay với hoa tai chờ vị khách kia đi cậu mới nói với Phạm Thanh Việt: "Mắt cậu tốt cậu xem thử kia bên xe ka có nhìn sang phía chúng ta không?"

Phạm Thanh Việt 'ò' một tiếng, nghiêm túc nhìn trong chốc lát rồi nói: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, người ta nhìn tụi mình làm gì? Chẳng lẽ phú bà coi trọng cậu hả?"

Tạ Kỳ lại nhìn sang kia lần nữa, mắt cậu không tốt nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được ánh mắt của người bên trong chiếc xe kia.

Tạ Kỳ rũ mắt xuống nói: "Chắc là do tớ suy nghĩ nhiều."

Ngay lúc cậu vừa nói dứt lời, cánh cửa xe lập tức được mở ra, phía trên có một người phụ nữ đi xuống, bà mang cặp kính râm lớn, mái tóc dài đen như mực, bên trong là một lớn áo đen vét-tông, phía dưới là chiếc quần suông trắng gạo, bên ngoài thêm tấm áo khoác trông vô cùng có khí chất.

Phạm Thanh Việt thấy xong 'á đù' một tiếng: "Không ổn, đi về phía chúng ta kìa!"

Tạ Kỳ: "."

Chờ đến khi người phụ nữ đó đến trước quần bán hàng của Tạ Kỳ, giọng bà nghẹn ngào hỏi cậu: "Vòng tay này bán thế nào con?"


Tạ Kỳ: "..."

Mặc dù bà đã cố gắng bóp giọng nhưng cậu vẫn nhận ra, đó chính là Diêu Văn Châu.

Dù hoài nghi không biết ý đồ của bà là gì nhưng cậu vẫn không nói, cứ để Phạm Thanh Việt nhảy ra tiếp khách: "Chào chị, vòng tay này 25 tệ một chiếc, hàng handmade nên hơi mắc một chút. Người có tố chất như chị đây nếu mua em sẽ giảm cho chị 20 tệ thôi, sao ạ?"

Diêu Văn Châu cười khanh khách: "Miệng ngọt nhỉ? Vậy tôi mua hết, cậu gói lại cho tôi đi."

Phạm Thanh Việt sững sờ, khó tin hỏi: "Chị tính mua hết thật sao?"

Người phụ nữ lái chiếc Lamborghini sẽ mua tất cả đồ trong cửa hàng này? Sau khi cơn bàng hoàng qua đi, cậu lại phấn khởi mừng rỡ, rõ ràng là phúc cho hắn mà!

Phạm Thanh Việt hất tóc, cười ngượng ngùng: "Vậy thì hơi mắc đấy ạ!"

Đôi môi tô son đỏ thắm của Diêu Văn Câu cong lên một đường xinh đẹp: "Không sao, chị nghèo đến mức chỉ còn tiền, cứ gói cho chị đi."

Phạm Thanh Việt nhanh chóng gói hoa tai và vòng tay vào túi rồi đưa cho Diêu Văn Châu: "Tổng cậu 4381 tệ, làm tròn cho chị còn 4300 là được."

Cậu ta vừa nói vừa sờ điện thoại, nhìn Tạ Kỳ một chút, nghĩ thầm: Người anh em ơi ngại quá đi, mặc dù không đẹp bằng Tạ Kỳ nhưng miệng cậu ta ngọt, được phú bà coi trọng cũng đành chịu thôi, nhưng mà không sao, ân nghĩa của Kỷ Tử không bao giờ quên đâu! Sau khi được phú bà trả tiền cậu ta sẽ trích ra cho người anh em này tiền chữa trị!

Diêu Văn Châu cũng không ngại mắc tiền, cầm điện thoại lên quét mã xong không cầm những đồ đó mà mỉm cười nói: "Mấy thứ này chị không cần, các cậu cầm về nhà đi, lớp mười hai mà, đang lấy chuyện học làm trọng đúng không, mấy cái này bao giờ kết thúc thi đại học rồi làm tiếp nhé."

Phạm Thanh Việt chớp mắt, sao bà ấy biết mình đang học lớp mười hai? Chẳng lẽ đáng lén điều tra rồi? Vậy vậy vậy, có sao không đấy, cậu ta mở mã wechat hai chiều định đưa tới trước mặt phú bà: "Chị ơi..."

Chưa nói xong Tạ Kỳ đã cắt ngang lời cậu, nói với Diêu Văn Châu: "Sao lại đến đây vậy ạ?"

Diêu Văn Châu 'ơ' một tiếng, tháo kính râm xuống: "Bị con nhìn ra mất rồi, Tiểu Kỳ giỏi thật đấy!"

Á đù? Hai người quen nhau à? Phạm Thanh Việt lập tức rút điện thoại lại, mắt lập tức đỏ lên.

Tạ Kỳ không để ý đến Phạm Thanh Việt, cậu nhìn chằm chằm Diêu Văn Châu, thầm nói trong lòng, cậu không cho rằng Diêu Văn Châu sẽ dạo chợ đêm, còn vừa khéo đứng đối diện sạp hàng của cậu, dù thế nào cũng...giống như đang theo dõi vậy.

Dường như nhìn ra được nỗi băn khoăn của Tạ Kỳ, Diêu Văn Châu nói như đinh đóng cột: "Mẹ cho người theo dõi con, nhưng cũng là do muốn báo vệ con thôi, đây là bảo vệ, thân phận con bây giờ cũng không bình thường mà, sao qua loa được."

Tạ Kỳ: "..."

Có thể nói chuyện theo dõi thoải mái như vậy cũng chỉ có mỗi bà thôi.


Tiền lấy rồi cũng không trả được, cậu còn nói gì nữa? Cho nên cậu khẽ cong môi, mỉm cười đáp: "Ra là vậy, con hiểu rồi."

Diêu Văn Châu nói: "Con hiểu là được, Tiểu Kỳ con đúng là khéo hiểu lòng người nha!"

Bà nói xong thì đeo kính râm lên lại, liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ tinh xảo trên tay: "Cũng muộn rồi, Tiểu Kỳ con về nhà đi, đêm hôm khuya khoắt không an toàn, mai gặp con nhé."

Nói rồi, bà vẫy tay với Tạ Kỳ xoay người băng qua đường đến bên chiếc Lamborghini màu hồng, lái xe đi.

Diêu Văn Châu vừa đi, Phạm Thanh Việt lập tức ghìm chặt cổ áo Tạ Kỳ, bi phẫn nói: "Cậu cặp với phú bà xinh đẹp sao không nói với tụi này một tiếng hả?! Quá đáng!"

Sao cậu ta lại nghĩ rằng phú bà không coi trọng vẻ đẹp của Tạ Kỳ, mà lại có hứng thú với mình cơ chứ!! A a a a a đúng là xấu ổ mà!

Tạ Kỳ suýt bị ghìm đến tắt thở, dùng sức vỗ tay Phạm Thanh Việt để cậu ta thả ra, cậu thở phào xong mới nói: "Chẳng phải tớ đã nói với các cậu rồi sao? Tại các cậu không tin thôi."

Phạm Thanh Việt: "!!! Cậu chưa hề nói! Cậu có nói cậu cặp với phú bà đâu!"

Tạ Kỳ im lặng: "Cậu nhỏ tiếng chút đi, đừng làm người đi đường xấu hổ."

Phạm Thanh Việt liền nhỏ giọng: "ưm ưm ưm ưm a a a a a a a a!"

Tạ Kỳ: "..."

Cậu nhìn những ánh mắt của người qua đường, im lặng cúi đầu như thể cậu đang rất xin lỗi với người ta.

Lúc này Lý Tư Văn cầm hai ly kem đi tới, thấy bộ dạng này của Phạm Thanh Việt xong cũng tỏ ra ghét bỏ thôi rồi: "Cậu ta làm cái trò gì nữa vậy? Điên hả?"

Tạ Kỳ: "Bị đói ăn á, kệ cậu ta đi."

Lý Tư Văn: "..."

Cô đưa cậu ly kem xong còn nhìn vẻ mặt dữ tợn của Phạm Thanh Việt thêm lần nữa, nhịn không được hỏi: "Cậu đang làm cái gì vậy hả?"

Phạm Thanh Việt hạ giọng gầm rú: "Tạ Kỳ! Cậu ấy cặp kè với phú bà!!!!"

Lý Tư Văn: "Hả???"

Cô đi còn chưa được mười phút mà đã có chuyện này rồi ư? Cô bán tín bán nghi hỏi: "Thật không đó?"

Phạm Thanh Việt giãy đành đạch: "Tất nhiên là thật! Vừa mới có phú bà lái con Lamborghini màu hồng siêu tốc độ chạy tới sạp chúng ta mua hết sạch đồ trong quán, còn nói chuyện thân thiết với Tạ Kỳ lắm! Phù bà, phú bà đó, VCL!"

Lý Tư Văn: "..."

Không phải, cậu ta làm vậy đúng thật sự mắc cỡ quá...


Lý Tư Văn im lặng kéo giãn khoảng cách với Phạm Thanh Việt ra, nếu có thể còn còn ước như không hề quen biết.

Cô nhìn sang Tạ Kỳ: "Cậu ấy nói thật à?"

Tạ Kỳ: "Ừm, cứ coi là vậy đi."

Lý Tư Văn: "..."

Tới lượt cô bị sốc, cô lẩm bẩm: "Sao giờ cậu mới nói với tụi tớ."

Tạ Kỳ: "Tớ nói rồi, tại các cậu không tin thôi."

Lý Tư Văn: "Nói em gái cậu ấy!! Cậu nói là cậu kết hôn ảo, có người chồng sống thực vật tiền sinh hoạt 100 vạn mà!"

Tạ Kỳ: "Thì đúng rồi, là vậy đấy, chẳng phải tớ nói rồi sao?"

Hai người ngơ ra: "...Là thật á?"

Tạ Kỳ: "Nhưng thật ra tiền sinh hoạt không phải 100 vạn, chỉ có 20 vạn thôi."

Lý Tư Văn: "Cậu nói cái gì vậy 'Chỉ có 20 vạn thôi'???!!!"

Bộ dạng của Phạm Thanh Việt đau đớn không thôi: "...Việt mổ phiêu linh cả đời, một vị minh chủ còn chưa gặp được, công nhược bất khí, Việt mỗ nguyện bái vi nghĩa phụ!! Nghĩa phụ ơi!!!"

Tạ Kỳ: "..."

Cậu trở mặt, cậu không thể có đứa con trai lớp vậy được.

Lý Tư Văn thổn thức: "Vậy, chúng ta không cần bày quầy bán làm gì nữa, tớ còn tính làm quầy bán để kiếm chút tiền thuốc men cho cậu."

Tạ Kỳ sững sờ, trong lòng cảm thấy một sự ấm áp đang trào dâng: "Cảm ơn, nhưng thật sự tiền viện phí đã được trả rồi."

Lý Tư Văn vẫn còn hơi bàng hoàng: "Kết hôn ảo, chồng thực vật, một tháng 20 vạn, tối về ngủ hướng đầu sang bên nào mới có được giấc mộng đẹp vậy chứ QAQ."

Tạ Kỳ nhớ đến gì đó, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn, nói với Lý Tư Văn: "Tốt hơn là đừng nói chuyện này ra, cả cha mẹ các cậu cũng không được, được không?"

Lý Tư Vân: "Tất nhiên được."

Phạm Thanh Việt chắp tay: "Nghĩa phụ, không thành vấn đề!"

Tạ Kỳ: "...Thôi, đừng gọi là nghĩa phụ, cẩn thận tớ gọt cậu."

Phạm Thanh Việt: "Dạ được, ba!"

Tạ Kỳ: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận