Chồng Ơi! Em Yêu Anh!
Từ cái ngày hôm đó cô và Tử Khanh xưng hô khác đi mỗi khi không có ai.Phương Nhi cũng thấy như thế tốt hơn,nhờ vậy mà trí nhớ cô bắt đầu hồi phục một cách nhanh chóng.Cũng vì thế mà cô phát hiện mình và anh quả thật có quen biết nhau, cũng nhờ đó mà hai người trở nên gần gũi nhau hơn.Ở bên anh cô luôn có cảm giác được yêu thương, bảo vệ.Cô thật sự rất thích cảm giác đó.Và dường như anh đối với cô không đơn thuần là tình bạn như trước nữa.Nhưng kéo theo đó là thành phần kẻ thù của cô đang ngày càng gia tăng.==||
Tử Khanh cũng bắt đầu hiểu ra vấn đề khi thấy cách đối xử của các thành phần trong lớp với cô.Ban đầu chỉ là mấy trò vặt nhưng càng về sau anh lại càng lo cho cô.Cô thì lại im lặng mới sốc chứ! Anh hiểu cô, về mặt chịu đựng thì giỏi không ai bằng. Bên ngoài thấy cứng cỏi chứ thật ra tính tình hiền còn hơn cả cục đất.Cũng vì vậy mà chỉ có anh mới có thể yêu cô thôi!!!Người khác chắc hai ngày là bỏ cuộc.
-Tử Khanh!-Có tiếng gọi
-Có chuyện gì?-Anh hỏi
-Ngày mai kỉ niệm thành lập trường cậu có tới không?-Thảo Ngọc nói.Anh đang định trả lời thì có bàn tay nhỏ nhắn kéo tay áo anh, giọng nói rất nhỏ chỉ đủ cho anh nghe.
-Đừng đi!Nếu không em sẽ buồn lắm!-Cô nói xong tự thấy xấu hổ.Anh thì lại rất vui.Như vậy mới là cô chứ, với người khác thì hùng hổ,nhưng luôn luôn trẻ con trước mặt anh.
-Không!Mình không đi.-Anh trả lời thẳng thừng với cô ta.
-Tại sao chứ?-Thảo Ngọc ngạc nhiên, trước giờ chưa có ai dám từ chối cô ta cả.
-Mình tự cảm thấy bản thân không hợp với mấy bữa tiệc như vậy.Với hoàn cảnh gia đình hiện tại thì càng không.-Anh thấy lí do này rất hợp lí,chẳng phải bọn họ đối xử tốt với anh đều vì nghĩ anh là con nhà có điều kiện hay sao?Nếu vậy anh sẽ giúp họ dẹp ngay cái ý nghĩ đó.
-Mình sẽ giúp cậu.Chỉ cần đi với mình sẽ không sao hết.Vì thế đi với mình nhé!-Thảo Ngọc giở giọng năn nỉ,nhưng với anh thì nó rất vô tác dụng.
-Không cần đâu.-Anh cương quyết từ chối.Thảo Ngọc thấy vậy cũng biết điều mà rút lui, không nên để anh thấy cô ta là người kiêu căng.Từ từ rồi cô ta sẽ có thể bước vào trái tim anh.
-Sao anh lại tự hạ thấp bản thân?Anh đâu phải là người như vậy!-Cô thắc mắc hỏi
-Em nhớ gì rồi sao?- Anh nhìn cô, hỏi
-Có một chút.Nhưng tại sao anh làm vậy?-Anh nhìn cô, nở một nụ cười ấm áp trả lời.
-Không vì sao cả!Nếu họ tốt với anh chỉ vì gia cảnh thôi thì anh không cần.
-Vậy anh không sợ em cũng như vậy sao?
-Không vì anh rất hiểu em!-Nghe câu trả lời của anh cô thấy thật ấm áp.Cô cảm thấy hình như bản thân đã yêu anh từ lúc nào không hay rồi.Gần anh,cô luôn có cảm giác được yêu thương, bảo vệ. Trái tim cũng trở nên ấm áp đến lạ kì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...