Chồng Ơi! Em Yêu Anh!
Cô không muốn trở về nhà nên sẽ ở lại nhà anh.Mặc dù bây giờ trong mắt mọi người cô và anh chỉ là bạn bè với nhau.Nhưng nói gì đi chăng nữa thì cô cũng là vợ anh mà, vợ ở cùng chồng không lẽ lại sai.Anh chẳng nói gì thì có trời cũng chẳng kéo cô về nhà được.Sợ Khánh Ngọc lo nên cô nhờ anh gọi báo một tiếng.Mới đầu chị ấy không cho nhưng khi biết cô đã hồi phục thì lại vui vẻ đồng ý không nói gì.
-Kể ra thì cũng lâu rồi anh không được ôm vợ nhỉ?-Anh ôm cô, giọng như thể mình là con nít vậy.Nhưng sao nghe lại cảm thấy nhói đau tới vậy chứ?
-Thì chẳng phải giờ em đang nằm đây cho anh ôm sao?-Cô an ủi.
-Vợ nói cũng phải!-Anh vừa nói vừa nghịch tóc cô.Bỗng nhớ ra gì đó cô hỏi anh.
-Sao anh lại có thể nhập học ở trường cấp ba,em mới mười tám thì không nói nhưng anh đã hai mươi rồi sao có thể chứ?-Cô hỏi, đây quả thật là điều cô thắc mắc.
-Anh nói em ngốc mà không chịu.Em nghĩ với khả năng của anh không lẽ một hồ sơ để nhập học cấp ba khó lắm sao?-Anh nói, rõ là mắng yêu nhưng tính cô cứ mỗi khi bên anh lại trẻ con nên có chút bực mình.
-Em ngốc đó thì sao?Anh cưới em làm gì,giờ lại than là sao?-Anh cười cắn nhẹ vào tai cô nói.
-Bởi vì em ngốc quá nên chỉ có anh mới yêu em được thôi, hiểu không?-Nghe anh nói mà lòng cô thấy ấm,được làm vợ anh phải nói là phúc mà cô tu ba đời mới có được.
-Nhưng sao lúc nãy em lại ngăn anh?-Anh hỏi
-Vì em muốn cho cô ta một cơ hội.-Anh nhìn cô thở dài. “Vợ ơi!Sao em bề ngoài hung dữ, ngang ngạnh nhưng sao bên trong lại có thể hiền lành đến vậy?Nếu không có anh thì chẳng biết đời em đã chịu bao nhiêu uất ức rồi!”.
-Sao anh không nói gì?-Cô ngạc nhiên hỏi.
-Anh không nói bởi vì anh không biết nói gì!-Anh nói
-Tại sao?
-Bởi vì em quá tốt,bên ngoài hùng hổ nhưng lại hiền nhất trên đời.
-Em không tốt, chỉ là lần này thôi. Nếu có lần sau em không biết mình sẽ làm gì cô ta đâu!
-Hi vọng anh sẽ được thấy!
-Được rồi!Mau ngủ đi, không sáng lại muộn học.-Hình như cô quên mai mình được nghỉ thì phải,anh cũng không nói chỉ nhìn cô cười thôi.
-Em nói cũng đúng,chúng ta ngủ thôi!.-Anh nói, nụ cười đầy mờ ám.Hôm đó cô mới được hiểu từ “Ngủ” trong từ điển của anh là như thế nào rồi.Cả căn phòng tràn ngập trong cảnh sắc hữu tình,hai con người chìm thế giới hạnh phúc của riêng họ.Chẳng bận tâm đến thế sự bên ngoài.
Ngày hôm sau ánh nắng chiếu rọi vào căn phòng hạnh phúc đó.Anh tỉnh dậy ngắm nhìn người con gái đang nằm cạnh mình.Người vợ mà anh luôn yêu và xem như mạng sống để mà bảo vệ.Cô mở mắt nhìn anh, nụ cười cô rạng rỡ như nắng mai.Chỉ mỗi khi ở bên anh cô mới cười hạnh phúc như vậy, chỉ những lúc đó cô mới thật sự là chính mình.Và trên đời này cũng chỉ có cô mới là người lo lắng cho anh và yêu anh thật lòng. Chỉ có mỗi mình cô mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...