Sau một đêm triền miên, Cẩn Ngôn thức dậy với cái tay đầy ê ẩm.
Cô vươn vai một cái rồi hốt hoảng khi thấy tình trạng lõa thể của mình hiện tại.
Trí óc như gợi nhớ tất cả về mọi chuyện hôm qua cho Cẩn Ngôn, cô chậm rãi nuốt nước bọt rồi từ từ quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Hai mắt mở to hết cỡ, đôi môi mỏng há ra.
Nàng ấy còn tệ hơn cô, dấu hôn khắp người.
Tướng ngủ lại rất câu dẫn, cái chăn chỉ vén đến ngực chừa lại phần vai cùng xương quai xanh chi chít dấu hôn, tóc nàng tán loạn trên khuôn mặt càng trở nên mê hồn nhưng cô nào còn nghĩ tới nữa.
Cô ôm đầu rồi tự vả vào mặt mình mấy cái như không tin đây là sự thật.
Chắc chắn nếu khi nàng ấy thức dậy sẽ hận cô lắm...Cẩn Ngôn thầm trách bản thân lại không kiềm chế được.
Nhớ tới khuôn mặt băng lãnh của nàng mà cô không khỏi tái mét mặt mày.
Chợt có một thứ làm Cẩn Ngôn chú ý.
Cô đưa ngón tay mình lên khi thấy xung quanh nó còn vài vệt máu khô.
Hỏang lại thêm hỏang.
Là lần đầu sao?
"Cẩn Ngôn ơi là Cẩn Ngôn..." cô nói thật nhỏ để tránh cho nàng thức giấc.
Cô lần nữa quay sang nàng,muốn đưa tay lên xoa lấy khuôn mặt đó, khi nàng ngủ thật xinh như thiên thần, càng không có thái độ lạnh lùng.
Cô ngồi ra mép giường, khẽ thở dài khi nhìn quần áo của cả hai đều vất tứ tung.
Điều cô càng không ngờ nàng là người hôm trước cao quý đến nỗi cô chỉ dám đứng từ xa nhìn ngắm mà nay đã..
Vỗ vào đầu mấy cái Cẩn Ngôn đứng dậy thu gom quần áo của bản thân rồi chạy tót vào trong phòng tắm.
Một lát sau ổn định tinh thần bước ra, nhìn nàng vẫn ngủ ngon làm cô muốn chủ động đến hôn một cái nhưng lòng lại đau, tại sao cô lại làm như vậy với nàng? Đó là khiến nàng không có tương lai sẽ bị mọi người khinh rẻ.
Cô hận bản thân mình không biết kiềm chế.
Rón rén lại gần chỗ nàng đang nằm, cô vén mái tóc nàng sang một bên, nhìn khuôn mặt bình yên của nàng khi ngủ rồi nhẹ nhàng mỉm cười.
Cho tôi ngắm cô một chút thôi! Để khi cô tỉnh dậy tôi sẽ không được thấy khuôn mặt thiên thần này nữa.
Cẩn Ngôn tự nghĩ.
Ngắm nàng đến thật lâu cuối cùng cô quyết định rời khỏi khách sạn.
Cô lấy quần áo nàng đen gọn trên ghế rồi từ từ lui khỏi phòng.
Trên đường đi Cẩn Ngôn không ngừng trách bản thân.
Là cô sai, không ngờ có ngày cô lại gặp phải tình huống oái ăm này.
Trong cuộc sống chưa bao giờ trải qua chuyện này nên cô cần về nhà để tịnh tâm suy nghĩ.
...
Hiểu Nặc dạo gần đây thấy Cẩn Ngôn cứ như người mất hồn, làm viêc thì không để ý, khách kêu thì không nghe.Hiểu Nặc quyết định hỏi cho ra lẽ, nếu cứ tình trạng này mà để ông chủ biết được thì Cẩn Ngôn có mà bị đuổi việc.
"Dạo này cậu sao ấy? Không khỏe chỗ nào thì nên đi khám đi, để lâu bệnh nặng thêm."
"Không....tớ đang bình thường." cô cố nở nụ cười tươi cho Hiểu Nặc an tâm.
Cô cũng biết Hiểu Nặc là lo sợ cô mất việc nên mới hỏi nhưng Cẩn Ngôn còn tâm trí đâu mà lo cho công việc nữa chứ.
Chuyện đêm đó cứ ám lấy cô không buông làm cô cảm giác mình thật tội lỗi, làm xong mà bỏ chạy khôn chịu trách nhiệm.
Tất nhiên Cẩn Ngôn có tình cảm với nàng nhưng so ra chưa đủ lớn.
Vậy thì làm sao có tư cách gì đến bên nàng mà chịu trách nhiệm ở bên cạnh nàng cả đời.
"Có gì không ổn thì nói ra, cậu để trong lòng sẽ rất ấm ức, mà gần đây cậu cứ lơ tơ mơ, ông chủ mà biết được thì coi chừng mất việc."Hiểu Nặc thở dài nói.
Cô không nói thì Hiểu Nặc cũng không dám tò mò hỏi thêm.
Thời gian trôi qua nhanh cuối cùng cũng tan giờ làm, hôm nay quán không đông cho nên nhân viên được về sớm.
Cẩn Ngôn thất thiểu đi bộ về nhà, vừa đi vừa dằn vặt suy nghĩ không biết nàng tỉnh dậy sẽ ra sao? Có hận cô nhiều không? Nhất là nữ và nữ thì nàng có ghê tởm cô hay không? Hàng ngàn câu hỏi nó cuốn vào thành một chùm rối ren.
Được nửa đoạn chưa bước vào khu ổ chuột thì đen của một chiếc xe ô tô chiếu tới làm Cẩn Ngôn chói mắt phải lấy tay che lại.
"Không đinh nhìn cô à?"
Gịong nói quen thuộc vang lên, mặt cô tái mét hẳn, cô đang sợ thật sự rất sợ khi Tần phu nhân biết được chính cô là người đã lấy đi trong trắng của con gái bà ấy.
"Con....con chào cô."
"Nói chuyện ở đây không tiện lắm, con lên xe đi."
Cẩn Ngôn nấn ná chưa dám lên, một phần vì sợ vụ việc đó bị phát hiên một phần lại rất sợ phải đối diện với nàng ấy.
Dù sao cô ăn sạch nàng ấy mà lại trốn chạy thì thật là kẻ hèn nhát vô liêm sỉ.
"Cô vào thẳng vấn đề luôn nhé?" Bà Tần thấy Cẩn Ngôn cứ ngồi im không dám nói năng gì.
Đương nhiên cô tưởng bà không biết gì nhưng thật sự thì mọi chuyện đều là do bà sắp đặt, ngay cả li rượu chứa thuốc xuân dược đó.
Biết là làm vậy là con gái bà sẽ thiệt sẽ hận bà nhưng với một người mẹ thương con bà biết ai tốt ai xấu để cho nàng một cuộc sống hạnh phúc.
Bà biết rõ Cẩn Ngôn không phải là loại người trốn tránh trách nhiệm mà là cô đang sợ, cho nên hôm nay bà tới đây để dập tắt nỗi sợ đó.
"Vâng ạ."
"Có phải hôm qua con ở với con gái cô? Hai đứa đã làm gì?"
"Cái đó...cái đó...tụi con chưa làm gì..." Mặt Cẩn Ngôn thoáng chốc tái mét lên.
Hai tay gắt gao bấu chặt vào nhau để che dấu sự sợ hãi, cô sợ bà Bae làm chuyện gì đó khi biết cô lấy đi lần đầu của nàng.
Ai mà biết được khi bà Bae biết tất cả thì sẽ cho cô con đường sống.
"Thật chứ? Cô cho con cơ hội nói lại một lần nữa, nói sai thì lãnh hậu quả." Bà Tần lạnh lùng nói, tức chết bà, đã cho cơ hội nói thì ít ra cô phải hiểu rằng nếu bà đã hỏi thì cũng nên nói rõ ra, đằng này còn chối.
"Con..." Tiếng chim cú vang lên ngoài trời làm tăng thêm vài phần rùng rợn mà nhiệt độ trên xe lạnh đến không tả được.
Cẩn Ngôn mím môi chặt lại suy nghĩ, nếu cô có gan làm thì phải có gan chịu hậu quả, dù có ra sao đi chăng nữa thì đã làm thì chịu trách nhiệm hành vi mình gây ra.
Đã làm người tốt thì không nến trốn tránh mãi như thế, cũng không trốn được cả đời.
Cô hít một hơi thật sâu rồi cất tiếng nói: "Thật ra tối hôm đó cô ấy có nói chuyện và cảm ơn cháu về việc giúp cô và cô ấy thoát khỏi bọn biến thái.
Song trước lúc đó con nhận được li rượu muốn đem tới bàn cô ấy, con nghĩ rằng cũng như những lần khách gọi rượu thì đem ra.
Nhưng lại chưa xác minh được có phải là do li rượu đó hay là tác động do đâu mà một lúc sau khi nói chuyện với con xong thì cô ấy bảo nóng." Cẩn Ngôn dừng lại quan sát nét mặt của bà Tần
Có vẻ bà hiếu kì lắng nghe nên gương mặt cực kì chăm chú.
Không để bà đợi lâu cô tiếp tục.
"Hoăc có thể là cô ấy xỉn, nhưng tỉ lệ rất thấp vì con nghe rõ được giọng nói của cô ấy là hoàn toàn không say có khi lại rất tỉnh táo.
Vì chưa rõ nguyên nhân nên con tạm thời nghĩ rằng có thể cô ấy uống rượu nên nó mới khiến cơ thể cô ấy như vậy....rồi con bảo là để con đưa về nhà nhưng cô ấy cứ nóng lên rồi sờ soạng...rồi con hỏang quá vội bắt taxi đưa cô ấy đến khách sạn, định là lấy khăn ra lau nhưng cô ấy...thế là con và cô ấy..."
"Con nói đi." Gịong bà đanh lại.
"Thế là con và cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn...sáng dậy con lại một phen biết được đó là lần đầu...con sợ..nên trốn về không dám đối diện, xin cô mọi chuyện con xin chịu hết cô đừng trách cô ấy, tất cả là tại con không thể kiềm chế được thú tính trong người." Đôi mắt kiên định không sợ hãi của cô nhìn bà như là chuẩn bị đón nhận điều tồi tệ nhất đến với bản thân.
Không gian lại trôi vào trầm mặc.
Bà đưa hai tay xoa thái dương nhè nhẹ tỏ ý đang suy nghĩ mà cô ngồi kế bên lại một trận nín thở.
Cứ ngồi như thế cho đến năm phút đồng hồ trôi qua, sương lạnh đóng mờ trên cửa xe thì bà Bae mới lên tiếng.
Nói ra một quyết định làm cho Cẩn Ngôn cả đời này chưa bao giờ dám nghĩ tới.
"Nếu đã vậy thì con phải có trách nhiệm với con gái của cô đến cuối đời."
"Ý cô là..."
"Kết hôn, con chỉ có một lựa chọn này là duy nhất, nếu con chối bỏ cô cũng không cho người đánh con mà là cho người dẹp xóm ổ chuột đó."
Cẩn Ngôn thất thần ôm đầu, lắc lư vài cái cho chắc chắn đây là sự thật.
Cô biết cảm giác của mình với nàng là thật,trong thời gian suy nghĩ thì cô phần nào đoán được là mình thích nàng.
Nhưng còn nàng thì sao? Nàng có chấp nhận lấy một người con gái như cô? Nàng sẽ chịu nổi điều tiếng dư luận sao?
"Con chỉ có việc lấy con cô, đã dám làm thì phải nghĩ tới hậu quả của ngày hôm nay.
Còn nữa cô biết con đang lo sợ cái gì.
Yên tâm mọi chuyện sẽ được sắp xếp gọn gàng." Bà Tần nói, trong lòng thầm cười một trận to thỏa mãn.
Nếu ngay từ đầu cô đồng ý thì bà đâu có khổ công sắp xếp như vậy, cái gì mà bà muốn thì sẽ làm được, hôm ngồi trên xe thấy bóng dáng Cẩn Ngôn đi xa dần thì bà biết cô có chạy đằng trời cũng không thể thoát khỏi tay bà: "Cô cho con ba ngày suy nghĩ.
Khi nào cần thì gọi cho cô qua số máy này."
"Không cần...con đồng ý."
.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...