Mỗi ngày Thẩm Yến Quân đều đến đón Lục Gia Ninh về nhà, bạn học tò mò hỏi quan hệ của hai người, Lục Gia Ninh sẽ nói với họ Thẩm Yến Quân là anh trai mình.
Nhưng hai người không có nét nào giống nhau, đám bạn hỏi đi hỏi lại, cậu chỉ cười cười.
Cậu không muốn trả lời nhiều lần, mọi người cũng giải tán, không hỏi nữa.
Nhưng học sinh cấp hai không giống tiểu học, tụi nó biết nhiều thứ, hiểu nhiều chuyện, cũng tới kì dậy thì phản nghịch, bắt đầu biết nóng nảy, nhiều chuyện, yêu sớm.
Trên đời này không có tường nào cản được hết gió.
Lên một lớp, đám bạn trong lớp cũng quen thuộc hơn, tám chuyện linh tinh ngày càng nhiều, không biết ai khởi xướng, chúng nó bắt đầu nói xấu sau lưng Lục Gia Ninh.
Có một, hai đứa trêu Lục Gia Ninh, cậu không nói được, viết giấy giải thích cũng không ai thèm xem.
Đám bạn nhìn cậu ngại ngùng lúng túng thấy thú vị mới mẻ, giờ ra chơi nào cũng đến trêu chọc cậu.
Lâu dần, Lục Gia Ninh không phản kháng nữa, mấy đứa trong lớp cùng nhau bắt nạt cậu.
Lần này, Thẩm Yến Quân đến đón Lục Gia Ninh tan học thấy cậu bị một đám con trai vây quanh, có một đứa hỏi “Sao chồng nuôi từ bé của mày chưa đến?”, mấy đứa bên cạnh cười hùa ha hả.
Lục Gia Ninh đứng lên lắc đầu ra hiệu, nhưng cậu thấp hơn tụi nó, lại không nói được, chỉ biết dùng ngôn ngữ kí hiệu.
【Anh Yến Quân không phải chồng nuôi từ bé, các cậu đừng nói linh tinh! 】
Đám bạn không biết ngôn ngữ kí hiệu, Lục Gia Ninh lại không muốn Thẩm Yến Quân bị người khác cười nhạo, cố gắng ra hiệu ngăn họ lại nhưng không có tác dụng.
Đám bạn nhìn Lục Gia Ninh khua tay múa chân kêu a a lại càng cười to hơn.
Thẩm Yến Quân đi tới, đẩy mấy đứa xung quanh ra.
Hắn lớn hơn họ ba tuổi, vóc dáng lại cao.
Lục Gia Ninh không phát hiện, thực ra vẻ mặt Thẩm Yến Quân thiên về kiểu lạnh lùng, lúc không cười nhìn rất nghiêm túc khó gần.
Thế nhưng khi bên cạnh Lục Gia Ninh, hắn lúc nào cũng cười như ánh nắng ấm áp mùa đông khiến cậu an tâm vô cùng.
Thẩm Yến Quân lạnh mặt liếc đám xung quanh, mấy đứa phẫn nộ rời đi.
Hắn nhìn Lục Gia Ninh, cả vẻ mặt và giọng điệu đều rất dịu dàng: “Dọn đồ xong thì về nhà thôi.”
Lục Gia Ninh bị dáng vẻ khi nãy của hắn doạ giật mình, lúc này nhìn hắn dịu dàng như thế, cậu lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch khiến Thẩm Yến Quân cũng ngây ngẩn cả người.
【 Tại sao không giải thích? 】
“Với trình độ của bọn nó thì nói cũng như không, không cần giải thích.”
【 Nhưng mà em không muốn họ nói xấu anh.
Anh Yến Quân yên tâm, đợi em lớn hơn một chút, em sẽ nói chuyện với ba mẹ, không cho họ ép anh kết hôn với em đâu.
】
Thẩm Yến Quân không trả lời, giúp cậu xách cặp, tay còn lại dắt Lục Gia Ninh, nói: “Đi thôi, về nhà.”
Sau hôm đó, ba mẹ Lục tới trường nói chuyện, giáo viên gọi người nhà của đám bắt nạt kia nói chuyện một hồi, họ không còn trêu chọc Lục Gia Ninh nữa.
Chỉ là, bạn bè trong lớp ngày càng xa lánh cậu, nhưng Lục Gia Ninh không quan tâm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...