Chồng Nhỏ Nuôi Từ Bé (Lão Công Nuôi Từ Bé)

Sau câu hỏi đó của anh hai, tam tiểu thư liền triệt để im lặng suốt cả quảng đường đi, không ai biết cô suy nghĩ điều gì, chỉ biết tam tiểu thư lưu manh ngày thường hay hi hi ha ha cười đùa phút chốc khuôn mặt bỗng nghiêm túc hơn, cô khẽ chống cằm mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn quang cảnh đang trôi qua vùn vụt trước mắt không biết đang trầm tư điều gì.

Tất cả đều im lặng vì không muốn làm phiền cô, hiếm khi thấy tam tiểu thư im lặng không nháo, đây quả là chuyện thoải mái nhất từ trước đến giờ.

Ái Liên Thành cũng không hỏi thêm, anh vuốt lại tóc và mỉm cười nhắn tin trên điện thoại.

Chẳng mấy chốc, xe hơi đã dừng lại trước cổng của trường Hàn Lâm Viện, tài xế chạy xuống trước để mở cửa xe, đoạn người đó nắm tay tam tiểu thư mà dìu cô xuống, dáng vẻ cực kỳ kính cẩn này làm cho vài học sinh lác đác đứng ở cổng phải trầm trồ khen ngợi. Ái Liên Thành thì khi vừa mở cửa xe đã nhanh chân phóng đi mất rồi, sau lưng còn có cả lũ fan la hét dí theo, nhìn khung cảnh muốn bao nhiêu hỗn loạn có bấy nhiên hỗn loạn.

Tam tiểu thư lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, cười bỉ ổi, rình ngay cửa xe, chỉ đợi khi Á Khôi vừa đặt chân xuống là bổ nhào đến, sờ mó eo làm cậu chàng đỏ mặt không dám nhìn mọi người nữa. Xung quanh, tiếng rì rào vang lên.

"Á nhìn kìa, đó chẳng phải là tam tiểu thư Ái Tư Dĩnh và đại thiếu gia Ái Liên Thành à?"

"Phải rồi, còn có cả đại thiếu gia Tống Gia Phong nữa, thật soái a~"

"Mấy người đi chung với họ là ai thế?"

"Không biết, này cậu có thấy cậu bạn đang nắm tay tam tiểu thư không? Tóc đen có kẹp đó, đẹp trai quá đi ~"

"Tôi thì thấy cái người da ngăm thật là soái..."

...


Tiếng nghị luận xì xào bàn tán vang lên không ít, tam tiểu thư cười ha ha, khẽ quay sang Tống Gia Phong thì thầm: "Bọn họ có lẽ bị mỹ thiếp của em quyến rũ rồi."

"Họ cũng bị anh quyến rũ rồi..."- Tống Gia Phong khẽ cúi đầu hức hức vài tiếng-" Xin lỗi Tư Dĩnh, anh không thể giữ được tấm thân trinh bạch cho em rồi."

"Ôi Gia Phong."- Tư Dĩnh thương hại nằm tay anh, mắt mở to, biểu hiện thập phần đau thương – "Cho dù anh có bị họ làm cho cúc nở hoa em cũng không có vấn đề gì đâu!"

"Ông trời ơi ~!"- Gia Phong hét lớn, dựa vào người Lý Khải khóc lớn – "Ông mau mau đem cô gái độc ác này câm miệng đi, tôi đau lòng quá!"

"Xì!"- Lý Nghi ngồi trên xe lăn, khinh thường liếc mắt-"Ấu trĩ."

Mắt Lý Nghi hơi nheo lại, vì anh nghe lẫn trong đám đông là một vài tiếng xì xào bàn tán, cố ý hạ thấp giọng, thính lực Lý Nghi khá tốt nên phút chốc, mọi lời nói của họ anh đều thu hết vào tai.

"Người đó bị tật à? Không thể đi kìa."

"Đáng tiếc, đẹp trai mà lại bị tàn phế."

"Hứ, đẹp trai có mài ra ăn được không mà ham?"

"Nhắc mới nhớ, tại sao phút chốc bên người tam tiểu thư nhiều chàng đẹp trai thế, ganh tị a.."

"Thôi đi! Cũng không phải là dùng cái thủ đoạn gì, đem cả người tàn phế về, mắt cô ta đúng mù mà."


"Suỵt Nina, cô đừng nói to quá."

....

Tay Lý Nghi nắm chặt, gân xanh nổi lên, mắt anh trừng to nhìn xuống nền đất để không phải ngẩng mặt lên trừng về cái phương hướng kia. Anh bỗng nhiên thấy bất bình thay cho mình và cho cả tam tiểu thư, anh thà bị người ta sỉ nhục còn hơn là để Tư Dĩnh bị người ta khinh thường như thế, anh đã quen sống trong chuỗi tháng ngày đó, quá quen rồi, nhưng còn tam tiểu thư, dù anh không thích tính cách bừa bãi của cô ấy nhưng tam tiểu thư là người có ơn với bọn họ, là người đã cho họ một mái nhà, là người cho họ đồ ăn, quần áo, là người cho họ đến trường, việc tam tiểu thư bị sỉ nhục như thế là điều không thể chấp nhận được!

Cảm nhận được sự khác thường của Lý Nghi, Lý Khải liền ngạc nhiên nhìn xuống hỏi: "Sao thế?"

"Khả năng là bị đau bụng đi!"- Tam tiểu thư lên tiếng, cười hì hì xấu xa nhìn xuống phía dưới đũng quần của Lý Nghi mà bảo – " Nhịn không nổi thì lấy thun buộc lại."

"Vô liêm sỉ."- Lý Nghi trừng mắt, dù anh nói năng có hơi nặng lời nhưng nét dịu dàng thoáng qua mắt là điều khó thấy nhất, nhìn nụ cười ngây thơ của tam tiểu thư, Lý Nghi thầm hạ quyết tâm.

"Hàn Phú, cậu làm ơn dẹp hộ tôi cái bản đồ đi."- Tam tiểu thư nhìn hai cái đầu một lớn một nhỏ của Kiến Hy và Hàn Phú đang chụm lại nhìn tấm bản đồ của trường mà bất lực nghiêng đầu –"Trường này dễ kiếm lớp mà."

"Đùa."- Hàn Phú nheo mắt – "Nó to gấp bốn lần trường cũ của chúng tôi, nãy giờ tôi vẫn chưa thể ghi nhớ hết đường đi."

Nghe thế tam tiểu thư đau lòng, cô biết bọn họ đã trải qua chuỗi ngày hết sức khó khăn khi còn ở cô nhi viện, hệ thống trường học quá tệ và thiếu thốn đủ điều, cô biết mọi người chưa quen nhưng lại không dám nói, nhìn Kiến Hy tay liên tục xoa bụng, dịu dàng nói: "Kiến Hy, anh đói bụng không?"

Từ sáng mọi người đã đi rất gấp nên hầu như chưa ai ăn gì cả, bụng của Kiến Hy cũng đã lên tiếng kháng nghị rồi, tam tiểu thư tự trách mình sơ ý, cô đi tới cấm tay kiến Hy. Kiến Hy cười rộ lên, dáng vẻ cực kỳ ngốc nghếch đáng yêu.


"Đói a."

"Vậy chúng ta xuống căn tin đi!"- Gia Phong lên tiếng đề nghị, hiện tại chưa đến giờ học, Liên Thành thì đã chạy đi chơi rồi nên hiện tại Gia Phong và Tư Dĩnh là hướng dẫn viên cho cả đám, sẵn dịp này nên cho họ làm quen với khung cảnh của trường cũng tốt.

"Á Khôi, thấy hướng đó không, anh dẫn họ đi thẳng trước nhé, em nói chuyện với Gia Phong một tí"- Tư Dĩnh chỉ tay về phía trước dặn dò Á Khôi, thằng bé gật đầu, ra hiệu rằng tam tiểu thư hãy yên tâm, đoạn Á Khôi chạy về trước nắm tay Hàn Phú kéo, mọi người liền đi theo nó.

Tam tiểu thư thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn Gia Phong nói: "Con ả Mina gì đó là con cái nhà ai?"

"Là con gái của Xa Ngọc Ninh."

"Có phải là cái tập đoàn gì đó không?"

"Chỉ là khai thác vàng thôi."

"Được!"- Tam tiểu thư cười lên lạnh lùng, nói –" Phiền anh cho con bé đó nghỉ học ngay cho em!"

"Anh hiểu rồi."- Gia Phong mỉm cươi, đầy sủng nịnh nhìn tam tiểu thư, bề ngoài tam tiểu thư vô âu vô lo suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng tận sâu trong tam tiểu thư trưởng thành hơn ai hết, sáng tỏ hơn ai hết, cô ấy mang trong mình sự lạnh lùng của một tiểu thư gia cát và sự tàn nhẫn của một người con gái sống trong giới thượng lưu. Tất cả mọi điều Tư Dĩnh làm là để bảo vệ cho gia đình nhỏ của mình, bảo vệ người mình thương.

Anh nhìn Tư Dĩnh, anh từng hứa với Ái lão gia sẽ bảo hộ cô bé đến suốt cuộc đời này, sẽ không ngại mà giúp Tư Dĩnh mặc do điều đó có vô lý đến thế nào, vì anh không nỡ để Tư Dĩnh gồng gánh tất cả mọi việc. Suy cho cùng lớn lên trong giới thượng lưu không bao giờ là điều tốt cả, cả anh và Tư Dĩnh đều biết đều đó, nhưng có thể làm gì đây ngoài chấp nhận?

"Tiểu thư, đây là ba phần cơm đùi gà, ba phần mì ý và một phần cháo cá ạ."- Người đầu bếp kéo một cái xe đẩy đầy ấp thức ăn đến, đặt lên trên bàn từng đĩa một, dáng vẻ hết sức chuyên nghiệp, đương nhiên rồi, Hàn Lâm Viên là trường quốc tế tư nhân nổi tiếng nhất ở khu vực vày, đầu bếp đều là người được tuyển chọn rất kỹ lưỡng, tài năng có thể nói ngang với đầu bếp năm sao.

"Đây đây, cơm của mọi người đây!"- Tam tiểu thư lanh chanh vội vội vàng vàng giúp người đầu bếp xếp đĩa thức ăn cho từng người, thậm chí còn chu đáo rót nước nữa, Lý Khải thì mỉm cười lau muỗng và đĩa, phụ giúp tam tiểu thư.

"Cơm ở đây là ngon nhất đấy!"- Nhận lấy đĩa cơm thịt gà đang bốc khói hôi hổi ngon lành, Gia Phong thiếu điều chảy cả nước bọt, vội vàng giành lấy đĩa và muỗng ăn ngấu nghiến.


Hàn Phú và những người còn lại thì mãi sững sờ tần ngần chưa dám ăn, tam tiểu thư hiểu nhưng cố dằn lại nỗi buồn trong lòng, khẽ hỏi: "Sao không ăn? Cơm không hợp khẩu vị sao?"

"Không..."-Hàn Phú nhíu mày –" Bọn tớ ăn được sao?"

"Tại sao lại không?"- Tam tiểu thư lạnh lùng nói – "Nghe đây, các người đã là người của tam tiểu thư, phải chấp nhận sự thật này, em sẽ không bạc đãi mọi người nên mọi người đừng cứ mãi mang cái dáng vẻ này nữa. Em rất ghét, được không?"

Tất cả dường như hơi hoảng sợ trước thái độ của tam tiểu thư, đến Hàn Phong đang nhai cơm ngấu nghiến liền mắc nghẹn mà ho sặc sụa, nước mắt dàn dụa tu ừng ực ly nước lạnh, đỏ mặt mà thở hổn hển như người hấp hối.

Dù dáng vẻ của tam tiểu thư có hơi hách dịch, nhưng chẳng hiểu sao trong tim mọi người lại có một dòng nước ấm chảy qua, dù bọn nó còn là con nít nhưng bọn nó hiểu được, đây là sự ấm áp của tình thương gia đình.

Á Khôi mỉm cười, vươn tay cắt phân nửa phần trứng ốp la của mình mà sớt qua cho tam tiểu thư, tam tiểu thư ngạc nhiên, nhưng bắt gặp đôi mắt kiên quyết kia thì mềm lòng mà ăn hết phần trứng đó. Thậm chí cô còn giúp tất cả rót nước, dáng vẻ này làm Gia Phong cảm động đến chảy nước mắt, liên tục rên rỉ: "Nhà có con gái lớn a.." Làm tất cả bật cười vui vẻ.

"Gia Phong anh ăn nhanh vậy coi chừng nghẹn chết đó."

"Gia Phong, cậu nên uống nước đi"- giọng Lý Khải nhẹ nhàng vang lên.

"Tôi nghĩ cậu ta sẽ bị sặc chết đó."- Lý Nghi

"Kiến Hy, anh muốn ăn rau không?"

"Hàn Phú, cấm anh bắt Kiến Hy ăn rau, trẻ nhỏ kén ăn không tốt."

Bữa cơm diễn ra trong không khí ấm áp vui tươi, cho đến khi tam tiểu thư yên vị đang ngồi yên lành trên ghế tán gẫu với Hàn Phú và Á Khôi thì nhận được một tin tức trời đánh, mà sau khi nhận xong tin này mặt của tam tiểu thư triệt để tái xanh đến không thể tái hơn được nữa, nhìn bóng dáng thon dài từng bước bước lên bục giảng trước sự cung kính của giáo viên, tam tiểu thư liền hiểu, mình và Gia Phong chết chắc rồi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui