Trần Đức cố gắng trấn an bản thân, điều chỉnh lại vẻ mặt rồi cùng Cố Thiên Bắc đi đến chào hỏi Cố Quân.
_ Anh sui, đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ?
_ Tất nhiên, không những khỏe mà còn sức sống hơn trước nữa kìa! My Nhi, đây là ông nội của Thiên Bắc, là ba chồng của cô út con.
_ Chào ông Trần ạ!
Trần Đức chỉ gật đầu xem như chào lại, chẳng hề muốn quan tâm đến một cô gái nhỏ nhoi như cô.
Càng muốn mãi mãi không được người khác chú ý đến.
_ Chị dâu, không biết chị tốt nghiệp ngành gì? Cứ ở nhà để cho ông ngoại tôi nuôi mãi sao?
_ Cậu cũng thế mà! Suốt ngày đều ở Cố gia, không thì đến TK làm phiền ông.
Cũng đã làm gì đâu?
_ Cô...
Cố Thiên Bắc càng nhìn càng căm ghét cái mặt tỏ vẻ hóng hách của Nguyệt My Nhi.
Hận không thể xé rách cái bản mặt đó ngay bây giờ!
_ Được rồi, đều là người nhà, sao phải đấu đá nhau như vậy! Thật ra, My Nhi sẽ đến TK làm vào vài ngày tới.
Con bé tốt nghiệp ngành quản lý kinh doanh loại tốt, sao có thể bỏ qua một nhân tài như vậy chứ?
_ Chị ta thì làm được gì chứ? Cháu nghe Hân Nhi nói, chị ta chẳng học được gì, sao có thể đến TK làm được?
Cố Quân khó chịu liếc hắn một cái, sau đó lại quay sang nhìn Nguyệt My Nhi, cười tươi nói:
_ My Nhi, đừng nghe lời nói không tốt bên ngoài, dùng thực lực của mình để chứng minh là được! Bây giờ con đang là cháu dâu của Cố gia, người người đều biết, không phải sợ gì cả!
_ Vâng ạ! Sẽ không làm ông thất vọng.
................
Ba ngày sau.
Nguyệt My Nhi diện trên người bộ đồ công sở, cùng Cố Quân đến Tập đoàn TK làm quen với công việc.
Cố Thiên Khanh cũng muốn đi cùng nhưng lại bị cô từ chối.
Cô muốn làm quen với công việc trước, sau đó đưa anh đến cùng cũng chưa muộn.
Cố Quân đi trước, dẫn cô đi thăm mọi ngóc ngách của Tập đoàn, còn kiên nhẫn giới thiệu từng chi tiết cho cô biết.
Nhân viên làm việc thì ganh tị với cô, vừa có chồng giàu lại được ông nội chồng cưng chiều như vậy!
_ My Nhi, con làm bên cạnh văn phòng của ông, có gì không hiểu cứ đến tìm ông hỏi là được! Còn về Khanh Nhi, con muốn đưa đến hay không, ông cũng không ý kiến.
_ Ông, anh thư kí của ông, làm ở đây bao lâu rồi ạ?
_ Cũng đã hơn ba năm.
Con hỏi chuyện này làm gì?
_ Không có gì ạ! Chỉ là muốn biết thêm một chút về mọi người.
Cố Quân mỉm cười gật đầu, sau đó cùng cô đi vài vòng trong Tập đoàn rồi quay về văn phòng.
Ngồi xuống ghế cạnh bàn làm việc, cảm giác êm ái truyền đến, vừa dễ chịu vừa thoải mái.
Đi hết cả Tập đoàn, cũng ít nhất gần chín mươi tầng.
Cảm giác cứ như ai đang đấm vào người, vừa khó chịu vừa mệt mỏi.
Đang dưỡng thần, tiếng chuông điện thoại vang lên, vừa nhìn vào đã khiến cho vẻ mặt cô trở nên tươi tỉnh.
Bắt máy ngay, giọng nói của người bên kia càng khiến cô vui vẻ hơn:
_ Vợ ơi, anh buồn.
Khi nào em mới về vậy? Nhớ em rồi!
_ Khanh Nhi ngoan, chiều vợ về với anh.
Ngày mai đi làm sẽ đem anh theo, có chịu không?
_ Thật sao? Vợ không được nuốt lời đâu đó!
Nguyệt My Nhi mỉm cười hạnh phúc, tuy anh không được trọn vẹn như người khác, nhưng với cô bây giờ, lại cảm nhận được nhiều hạnh phúc mà anh mang lại.
Cảm giác vui hơn cả ba cô yêu thương cô.
Bởi vì sự yêu thương đó, ai biết được vẻ mặt đằng sau cũng y như vậy?
................
Vẫn là căn phòng đó, vẫn là người đàn ông đó, vẫn có một người đứng đối diện với hắn.
Cả căn phòng cứ như chìm vào bóng tối, cho dù bây giờ là ban ngày.
Người đàn ông ngồi giữa căn phòng, tay liên tục gõ lên bàn, tạo ra tiếng động vô cùng quỷ dị.
Người khác không biết, còn tưởng họ đang chuẩn bị hành xác ai đó!
Bất ngờ, giọng nói của hắn vang lên, bao trùm cả căn phòng bằng giọng nói lạnh lùng khó đoán kia!
_ Bên phía Trần gia như thế nào rồi?
_ Lão đại, theo như tình báo, họ đang lên kế hoạch để diệt trừ "chị dâu".
_ Cậu vừa gọi là gì?
_ Hả? Là chị...chị dâu.
Có lẽ câu trả lời làm hắn hài lòng, nụ cười trên môi cứ thế cong lên, thành một đường cong tuyệt mỹ.
Người đàn ông kia chẳng dám nhìn hắn, chỉ sợ ánh mắt tàn nhẫn của hắn làm anh ta phải lạnh người.
_ Vậy thì đẩy nhanh kế hoạch của chúng, tôi muốn một tay bắt tất cả!
_ Nhưng lão đại, chẳng phải chị dâu đang tìm kẻ gián điệp trong Tập đoàn sao? Nếu bây giờ mà bứt dây động rừng, thì tính mạng của chị dâu càng nguy hiểm.
Duật Hành đan hai tay vào nhau, vẻ mặt suy nghĩ đắn đo nhưng lại không để lộ một chút gì gọi là sợ hãi.
Lúc này, Vũ Bạch lại vang lên tiếng nói, có lẽ nhớ về chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng.
_ Lão đại, hai ngày trước, có người đột nhập vào máy tính của Hắc Ảnh.
Không biết là vì lí do gì, nhưng không hề lấy đi thứ gì cả!
_ Không lấy đi thứ gì? Vậy người này có mục đích gì chứ? Máy tính của Hắc Ảnh, hầu như toàn bộ là thông tin quan trọng.
Có điều tra ra được gì không?
Vũ Bạch lắc đầu, tất cả thông tin và đường đi của người đó đều bị xóa.
Đến một dấu vết nhỏ, Hắc Ảnh cũng không thể tìm ra.
Hắc Ảnh được mệnh danh là người phụ nữ hacker số 2 thế giới.
Vị trí số 1 thuộc về một người phụ nữ huyền bí.
Người đời thường gọi với cái danh "Nữ hoàng hacker".
Nhưng cho đến nay, không ai có thể biết được lai lịch của cô ta là gì!
_ Đến Hắc Ảnh cũng không tìm được thông tin của người đó! Vậy có khi nào là "Nữ hoàng hacker" trong truyền thuyết?
Duật Hành đưa mắt nhìn Vũ Bạch, vừa nghe đã thấy có lý.
Chỉ có một mình cô ta mới có cơ hội qua mặt được Hắc Ảnh.
Nhưng mục đích của cô ta là gì?
................
Trần Đức ngồi trong văn phòng, vẻ mặt mấy hôm nay đều rất khó coi.
Lí do bởi vì Nguyệt My Nhi lại được Cố Quân trọng dụng và cưng chiều như vậy! Một cô gái vô tình xuất hiện, lại là mối đe doạ của Cố Thiên Bắc.
_ Mau gọi Trần Nhậm vào đây!
Ông ta nói vào điện thoại bàn, vừa gấp ráp vừa muốn đem cô xuống mồ cùng tổ tiên nhà cô.
_ Ba, tìm con gấp như vậy là có chuyện gì?
_ Mau thông báo với Hàn Quang, gọi cậu ta đến đây! Còn nữa, để người làm ở Cố gia lập tức làm theo kế hoạch.
Cứ để Nguyệt My Nhi ở lại thì sẽ càng khó trừ khử hơn.
_ Vâng, con sẽ đi làm ngay.
Trần Đức nhìn ra cửa sổ, nghĩ đến kế hoạch hoàn mỹ của mình thì lại nở nụ cười tà ác.
Đáng lẽ ra, kế hoạch này phải để đến khi Cố Quân dần dần mất đi sức khỏe mới thực hiện.
Nhưng bây giờ lại không thể chờ đợi nữa!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...