Tô Tiểu Mạc tắm rửa, thay ra bộ quần áo trên người, diện bộ váy trễ vai màu đen để ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa đã đụng mặt với Hắc Ảnh, cô ta vừa nhìn thấy Tô Tiểu Mạc, đã đi nhanh đến, bắt chuyện:
_ Tô tiểu thư, cô cũng đi du lịch sao? Nếu biết cô cũng đến, tôi sẽ bảo nhị thiếu rủ cô đi cùng.
_ Tôi...!và cô...!hình như không thân lắm! Với lại, tôi đến đây hôm qua lận!
Tô Tiểu Mạc đi lướt qua người Hắc Ảnh, lạnh lùng biến mất khỏi ngã rẽ.
Cô ta nhìn theo mà nghi ngờ, theo lời kể của Cố Thiên Bắc chẳng phải cô gái này rất thân thiện sao? Bây giờ lại như biến thành người khác, vừa khó gần vừa khó hiểu.
Hắc Ảnh nghi ngờ Tô Tiểu Mạc, liền bám theo sau.
Ra khỏi khách sạn đã thấy Tô Tiểu Mạc lên một chiếc xe Maybach màu đen.
Cô ta lên nhanh chiếc xe taxi và bám theo ngay sau đó!
Trên xe Tô Tiểu Mạc, phía trước cô ấy còn có một người đàn ông, giọng nói vô cùng lạnh lùng, vẻ mặt khát máu của anh ta, khiến Tô Tiểu Mạc cũng phải rùng mình.
_ Tiểu Mạc, Ám Dạ đụng vào bảo bối của anh, cho dù không có sự cho phép của chủ nhân, anh cũng quyết tiêu diệt bọn chúng.
_ Sở Trạch, rõ ràng anh biết bảo bối và chủ nhân là một.
Tại sao cứ phải nói thành hai chứ? Với lại, bên cạnh cậu ấy còn có người khác bảo vệ, chúng ta âm thầm làm theo kế hoạch là được!
Sở Trạch lười quan tâm, hút mạnh điếu thuốc trong tay, thả khói nhẹ bay ra ngoài.
Gương mặt lạnh tanh kia lại pha chút gì đó được gọi là sự cưng chiều.
_ Nguyệt Hạ, lại nhớ em ấy rồi!
_ Sở Trạch.
Chuyện qua lâu rồi, chúng ta đều không muốn nó xảy ra.
Nhưng dù sao, chúng ta vẫn giữ nguyên đội hình, không thiếu không thừa.
Chẳng biết hai người họ đang nói đến chuyện gì, nhưng ánh mắt đầy sự chết chóc hằn lên trong mắt Sở Trạch, hắn hút nhanh điếu thuốc rồi quăng ra xa, quay người nhìn Tô Tiểu Mạc, cười nói:
_ Có người nghi ngờ thân phận của em rồi!
Tô Tiểu Mạc quay người, thấy chiếc xe bám đuôi từ lúc cô ấy lên xe đến giờ! Tô Tiểu Mạc nhếch mép cười, nhìn Sở Trạch, phán:
_ Chơi cùng họ một chút đi! Chạy vài vòng rồi hẳn đến căn cứ.
_ Nham hiểm.
_ Hừ, em học theo bảo bối của anh.
...
Hai mươi phút sau, chiếc taxi cứ vậy mà bám sát đuôi xe Maybach của Tô Tiểu Mạc và Sở Trạch.
Chạy chưa đến năm phút nữa, xe tự dưng dừng lại.
Bác tài xế khó chịu nhìn Hắc Ảnh qua kính chiếu hậu, cằn nhằn nói:
_ Đuổi theo chiếc xe đó làm gì chứ? Đến đây đã gần nửa tiếng, vậy mà lại chẳng có chuyện gì xảy ra.
Hết xăng rồi, mau trả tiền rồi xuống xe đi.
Hắc Ảnh thất vọng, lấy tiền ra trả rồi ra khỏi xe.
Nhìn đường phố xa lạ, cô ta thấy mình đi quá xa khách sạn.
Lấy điện thoại ra xem định vị thì mới biết nơi này cách khách sạn đến hơn hai mươi cây số.
Cô ta gọi điện về cho Long Thành, báo tình hình bên đây và chờ xe đến đón.
.......
Sở Trạch nhìn thành quả trước mắt mà mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi Tô Tiểu Mạc.
Cô ấy cảm nhận được ánh mắt của kẻ si tình, liền lảng tránh sang hướng khác!
Cô ấy và Sở Trạch quen nhau mười năm trước, cũng tức là ngày cô ấy gặp được và trở thành bạn thân của Nguyệt My Nhi.
Khi đó còn có em gái của Sở Trạch là Nguyệt Hạ.
Nhưng vì tai nạn nhỏ đã khiến cô ấy phải rời xa nơi đẹp đẽ này!
Nguyệt My Nhi lại có ngoại hình và gương mặt gần giống với Nguyệt Hạ, nên từ đó về sau, cô luôn được xem là một người sống với hai thân phận.
Sở Trạch buồn bã đến mất ăn mất ngủ, tinh thần sa sút hơn hai tháng.
Nhưng vì câu nói cuối cùng trước khi chết của Nguyệt Hạ, đã khiến hắn phải vực dậy.
_ Anh hai, đừng buồn vì không có em bên cạnh, hãy sống vui vẻ và sống tiếp phần đời còn lại của em.
Chúc anh một đời an nhiên.
Từ đó về sau, Sở Trạch luôn xem Nguyệt My Nhi là em gái của mình, là bảo bối mà hắn cần phải bảo vệ.
Là người thân duy nhất bên cạnh hắn.
Hắn chưa từng một lần có ý nghĩ lệch lạc, chưa từng nghĩ Nguyệt Hạ và Nguyệt My Nhi là hai người.
Hắn tập cách sống, với thế giới bên ngoài cô chính là Nguyệt My Nhi.
Với thế giới của riêng hắn, cô chính là Nguyệt Hạ, em gái bảo bối của hắn.
Tô Tiểu Mạc hiểu, Sở Trạch là kẻ si tình, cô ấy chưa từng nghĩ mình sẽ một lần rung động với hắn.
Cô ấy như hắn, chỉ xem hắn là anh trai, như hắn xem Nguyệt My Nhi là em gái.
Nhưng đối với hắn, cô ấy chính là một nửa kia của cuộc đời thiếu thốn này!
.........
Nguyệt My Nhi và Cố Thiên Khanh ra khỏi spa, thư giãn thoải mái, cô vui vẻ nhìn anh, nói:
_ Khanh, có phải rất thoải mái không? Lâu lâu thay đổi không khí, sẽ cảm thấy bản thân khỏe khoắn hơn!
_ Phải, sau này anh sẽ cho người xây toàn bộ những nơi em đã đến.
Như thế em vừa quản lý vừa có thể hái ra tiền.
_ Không chịu, như thế không có cảm giác thay đổi.
Cứ như đi ở nhà thôi!
Cố Thiên Khanh bật cười, cô gái trước mắt này, ai có thể tin, cô đã từng một mình đánh trận trên thương trường chứ?
Ai có thể tin, cô đã từng khẳng định sẽ mãi mãi bảo vệ anh chứ? Sẽ một mình đối mặt với cái chết, chỉ để giành lại những thứ thuộc về anh.
Anh đã từng nghĩ, chính mình sẽ đẩy cô ra khỏi tầm tay chỉ để bảo vệ cô.
Nhưng không ngờ, chính cô lại là người níu anh chặt bên mình.
Anh xoa đầu cô, dịu dàng cúi người hôn nhẹ lên trán cô, ân cần hỏi:
_ Đói không, anh đưa em đi ăn rồi về khách sạn?
_ Được, em muốn ăn đặc sản nơi này! Lâu lâu mới được đến đây, chúng ta vui chơi vài ngày.
_ Nghe lời em.
...
Cả hai đi qua nhiều con phố, lướt qua nhiều người có cung bậc cảm xúc khác nhau! Nhìn ngắm nhiều nơi đẹp và lạ.
Xem những người bán hàng rong chế biến đồ ăn.
Cả hai như lột bỏ lớp áo thượng lưu để hoà nhập với những người ở đây! Họ thân thiện, họ cởi mở, họ hòa đồng và vui vẻ.
Họ xem khách du lịch như một thứ gì đó rất quý giá.
Cả hai tấp vào quán ăn bên đường.
Biển hiệu đã cũ kỹ, quán ăn khá nhỏ, nhưng khách đến ăn nhiều vô số kể.
Xếp thành một hàng dài chỉ để chờ mua món ăn trong cửa hàng.
Nguyệt My Nhi thích thú góp vui, đứng xếp hàng không lâu đã gặp một vị khách khá là có "duyên", ngang nhiên chen hàng đứng trước mặt cô.
Cô nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở:
_ Chị ơi, mình nên xếp hàng phía sau, không nên...
_ Thì sao? Tôi đang gấp, không thể nhường à? Ăn mặc đẹp mà keo kiệt, ỷ mình có tiền rồi muốn nói gì nói sao? Phiền phức.
_ Vậy cô có biết người keo kiệt cư xử thế nào không?
_ Tôi biết để làm gì?
Nguyệt My Nhi chán ghét cái thể loại đã khó ưa mà còn hống hách thế này! Sát khí tỏa ra khiến cô ta phải sợ hãi lùi về sau, lại nghe giọng nói đầy lạnh lùng của cô:
_ Chị gái, cách cư xử của người "keo kiệt", chị có dùng tiền cũng chẳng thể nhìn thấy! Nên là biết điều thì cút xuống dưới, nếu không tôi chỉ còn cách xử lý theo kiểu nhà giàu mà chị nói.
Khí thế bức người khiến cô ta sợ hãi mà chuồn đi! Những người gần đó đều lên tiếng khen ngợi cô.
Lâu lắm mới xem được cảnh trị mấy người chen hàng đã con mắt thế này!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...