Hai ngày sau.
Nguyệt My Nhi kéo theo hành lý ra khỏi Cố gia, vừa định bước vào xe ra sân bay, phía sau đã có người lên tiếng, giọng nói của một người không thể xa vợ!
_ Bảo bối, em quên đưa anh theo rồi!
Nguyệt My Nhi quay người, ánh mắt biết cười của cô nhìn chằm chằm vào anh, sau đó mỉm cười tươi, nói:
_ Anh không định ở lại họp sao? Cuộc họp rất quan trọng.
_ Không họp nữa, chẳng phải em đã nói, sẽ chờ cơ hội để nói với anh sao?
_ Được, xem như anh biết điều.
Đi thôi!
Cố Thiên Khanh ở lại là muốn điều tra về cái tên Nguyệt Hạ và Tô Tiểu Mạc.
Nhưng khi nghe câu nói vào hai ngày trước của cô, anh lại thấy mình nên tin tưởng vào cô.
Điều tra tin được tin không, thà để cô tự mình nói, như vậy tình cảm của cả hai càng bền chặt hơn!
.......
Duật Dạ.
Long Thành chán nản ngồi chống cằm than thở, trách móc Cố Thiên Khanh, vẻ mặt chẳng cam tâm tí nào!
_ Haizzzz, đang điều tra làm nhiệm vụ, lại vì một câu nói của chị dâu, lão đại liền bỏ qua mà chẳng quan tâm nữa! Tập đoàn TK cũng giao hết cho Thẩm Tranh.
Tôi không phải nói xấu chị dâu, nhưng chị ấy đã thao túng tâm lý của lão đại rồi!
_ Cái gì? Thao túng tâm lý gì chứ? Đây gọi là yêu đấy, cậu đã yêu chưa? Mà nhắc mới nhớ, cái cô Tô Tiểu Mạc gì đó, từ hôm chúng ta điều tra đến nay, chẳng thấy cô ta ra ngoài gì cả!
Vũ Bạch vừa nói vừa nhai miếng dưa hấu ngọt lịm.
Hắc Ảnh từ trong đi ra, nhìn hai người đàn ông đang bàn chuyện, thông báo:
_ Lão đại đáp máy bay xuống Indonesia liền bị đám người Ám Dạ để mắt đến! Một phần là vì chị dâu trước kia từng bị chúng ám sát.
Phần còn lại, lão đại của chúng ta đã không còn như xưa nữa!
_ Bọn Ám Dạ có ở Indonesia sao?
_ Bọn chúng phân bố tất cả các nơi trên thế giới, nhưng lại chỉ đứng thứ ba trong thế giới ngầm, sau Duật Dạ.
Từ khi bang Hồ Ly lên đứng đầu, tất cả các bang phái đều im hơi lặng tiếng.
Nói cách khác, chúng sợ thế lực của Hồ Ly.
Hắc Ảnh nhẹ nhàng phân tích toàn bộ, hai tay linh hoạt chỉ lên màn hình lớn.
Vẻ mặt nghiêm túc, cô ta là người được Cố Thiên Khanh trọng dụng nhất, nên mọi chuyện đều hoàn thành suôn sẻ.
Hắc Ảnh ngưng một chút, tìm kiếm thông tin của bang Hồ Ly, sau đó lại nói tiếp:
_ Bang Hồ Ly thành lập vào hai năm trước, người đứng đầu là nữ, hình xăm tượng trưng là một con bướm đậu trên một bông hồng đen.
Trong bang chia thành hai nhánh.
Thứ nhất là Tuyết Linh hội, chuyên đào tạo các hacker huyền thoại, trên dưới hai trăm người.
Thứ hai là Hắc Linh hội, chuyên đào tạo các sát thủ hàng đầu thế giới, trên dưới năm trăm người.
Họ chưa từng để tiếng xấu lan truyền ra ngoài.
Đặc biệt, sát thủ đào tạo chỉ để bảo vệ bản thân và người trong bang.
Ngoài ra, chưa từng sát hại một ai!
Hắc Ảnh quan sát vẻ mặt của hai người đang hóng chuyện bên dưới, cười nhẹ một cái rồi hỏi:
_ Hai người có biết, trong Hồ Ly có bao nhiêu nam và bao nhiêu nữ không?
_ Ảnh Nhi, chuyện này mà em cũng biết nữa sao?
_ Đơn giản vì trong Hồ Ly không hề có nam.
Tất cả đều là nữ, từ hacker cho đến sát thủ đều như nhau.
Duy nhất, người nắm quyền thứ hai là nam.
Vũ Bạch nhìn Long Thành, chậc lưỡi một cái, sau đó lên tiếng khen ngợi:
_ Không ngờ chỉ trong hai năm, Hồ Ly lại đứng vững trên đầu thế giới ngầm.
Không những vậy, quy mô đào tạo cũng hoành tráng như vậy!
_ Đúng đó, nếu như tôi viết người đứng đầu Hồ Ly là ai, tôi nhất định sẽ lấy cô ấy làm vợ.
Cho dù là một lão bà hơn tôi vài chục tuổi, tôi cũng chấp nhận.
_ Vậy thì đợi đi, tối ngủ mơ sẽ được!
Vũ Bạch nhìn Long Thành cười nhạo, một suy nghĩ ngu ngốc, như vậy cũng có thể nói ra được!
Hắc Ảnh không nói bông đùa nữa, nhìn cả hai nghiêm túc nói:
_ Bây giờ việc chúng ta cần làm là cho người sang Indonesia bảo vệ lão đại.
Anh Long Thành và em sẽ cùng qua đó, Vũ Bạch ở lại quản lý Duật Dạ.
_ Anh cũng muốn đi Indonesia.
_ Mặc kệ anh.
.........
Nguyệt gia.
Từ khi nơi này chính thức thuộc về Triệu Mẫn và Nguyệt Hân, thì chỉ còn vài ba người lác đác ở lại làm.
Nguyệt Hân suốt ngày cặp đại gia, Quách Kính Minh thì như Cố Thiên Bắc, bị cô ta lợi dụng xong liền quăng ra một xó.
Nhiều lần cũng bị Quách Kính Minh phá đám chuyện tốt của cô ta, nên ít khi tìm nơi mà bám vào hơn trước!
Triệu Mẫn thì xài tiền của Nguyệt Hân đào được từ các đại gia, ăn chơi và tìm trai trẻ.
Trước kia có Nguyệt Trấn, bà ta cũng hay tìm thú vui bên ngoài.
Bây giờ chẳng còn ai quản, bà ta bung xoã như gái thời hiện đại.
Lời ra tán vào, nhiều vô số kể, bây giờ đối với Triệu Mẫn và Nguyệt Hân, những chuyện đó chẳng là gì đối với họ.
Ăn chơi đến chiều tối, có khi qua đêm, người làm trong nhà cũng vì vậy mà lười nấu cơm chờ hai người họ.
Căn nhà càng lúc càng vắng vẻ, chẳng giống Nguyệt gia danh tiếng ngày xưa!
.........
Trong phòng khách sạn, Nguyệt My Nhi mệt mỏi nằm trên giường ngủ, Cố Thiên Khanh đang quan sát tình hình phía bên ngoài.
Theo camera xung quanh khách sạn, đám người của Duật Dạ đã không cánh mà bay một cách thần bí.
Đã vậy, mọi dấu vết đều đã xóa sạch.
Cố Thiên Khanh khó hiểu, quan sát thêm vài nơi gần đó, chẳng thu thập thêm gì! Anh lúc này mới yên tâm đặt máy qua một bên, cùng bảo bối nghỉ ngơi cả đêm.
...
Sáng hôm sau, Nguyệt My Nhi mơ màng tỉnh giấc, ánh sáng bên ngoài hắt vào làm cô chói mắt.
Cô mệt mỏi ôm chặt lấy Cố Thiên Khanh, nhẹ giọng lên tiếng gọi:
_ Khanh.
_ Hửm?
Anh đã tỉnh từ lúc cô cựa quậy trong lòng, hai giữ chặt cô trong lòng, hôn nhẹ lên trán chào buổi sáng.
Nằm thêm chút nữa, cả hai chuẩn bị đi bàn hợp đồng.
Hợp đồng lần này quan trọng, đồng ý kí thì Nguyệt Hạ thị được nâng cao về lợi ích.
Nhưng nếu không đồng ý cũng chẳng sao, vì Nguyệt Hạ sẽ từ từ đi lên và đặc biệt là được anh chồng chống lưng.
Cả hai chuẩn bị xong xuôi thì cũng đã gần mười giờ, đến điểm hẹn cũng vừa hay gặp đối tác ngay bên ngoài cổng nhà hàng.
Chào hỏi qua lại rồi cùng nhau vào trong, giao lưu bằng tiếng Anh, phía bên họ cũng dễ bàn chuyện, nói chuyện cũng vô cùng hợp lý.
Cố Thiên Khanh lại là người trong thương trường, một tay anh gầy dựng Thẩm thị do Thẩm Tranh quản lý.
Cũng vì có anh mà Cố gia trước kia được cứu, nếu không đã chẳng còn gì!
Hutan (tên đối tác tiếng Indonesia, nghĩa là Rừng) vui vẻ nói chuyện với cả hai, vẻ mặt không hề để lộ chút ngại ngùng hay khó xử nào, lại còn rất tự nhiên mà giao tiếp!
_ Tôi đã từng nghe qua Tập đoàn TK, nó rất nổi tiếng và rất hùng mạnh.
Tôi đã từng ao ước được hợp tác với TK một lần, nhưng chưa có cơ hội.
_ Anh yên tâm, trong tương lại, chúng ta nhất định sẽ được hợp tác.
_ Như vậy thì tốt quá, rất vui vì được anh để mắt đến!
Cố Thiên Khanh mỉm cười nhẹ, sau đó nhìn Nguyệt My Nhi, phán một câu:
_ Nếu không phải vì anh ta chịu hợp tác với em, chắc gì anh đã đồng ý!
Nguyệt My Nhi bất lực với con người tính toán bằng đầu óc thương trường này! Chỉ có lời chứ chưa hề lỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...