“ Lên đi.” Giọng người đàn ông vang lên, giọng nói dịu dàng.
Tần Tô giật thót, nghiêng nghiêng nhìn bờ vai rộng lớn của người đàn ông trước mặt.
Thấy cô chần chừ mãi không lên, Tư Đồ Thận hơi ngoảnh đầu lại, giữa hai lông mày nheo lại, có chút không kiên nhẫn hiện lên.
“ Không cần đâu, em từ từ là được rồi.” Cô lúc này mới định thần lại, mở lời.
Nhưng người đàn ông vẫn không động đậy, giống như không nghe thấy lời cô nói vậy, vẫn giữ tư thế đó.
“ Thật sự không cần đâu, xuống núi vốn dĩ đã không dễ đi, anh lại cõng em......”
“ Lên đi.”
Giọng người đàn ông ngắt ngang cô, nặng nề lặp lại, ngữ điệu vẫn không thay đổi, nhưng có chút đe dọa.
Do dự một lúc, Tần Tô đưa tay vòng qua vai anh, dè dặt trèo lên lưng anh.
Sau khi cô lên, Tư Đồ Thận giữ lấy chân cô rồi đứng thẳng dậy. Những năm về trước là lính tham gia huấn luyện đặc biệt, từ sau khi tham gia vào thương trường cũng vẫn luyện tập, cho nên cõng một người phụ nữ hơn 45kg xuống núi nhẹ như lông hồng.
“ Có phải rất nặng không?” Tần Tô nhoài trên lưng anh, theo từng bước chân anh lên xuống.
“.......” người đàn ông im lặng, tiếp tục đi xuống núi, làm lơ không nghe.
“ Rốt cuộc là có nặng hay không?” Cô không kiềm chế được tiếp tục hỏi.
“........” Người đàn ông tiếp tục giữ im lặng.
“ Này! Có nặng hay không?” Tần Tô không do dự nhéo anh một cái.
“ Nặng.” Tư Đồ Thận khựng lại, đồng thời hồi phục lại nhịp bước, ném ra một câu.
Nửa giây sau, anh lại xốc cô lên, gằn giọng thêm một câu, “ Như lợn vậy.”
Đi giày đế bằng, lại xuống núi, trẻ con đi được bình thường, vậy mà cô có thể trẹo chân được, không phải lợn thì là gì!
Nghe thế, Tần Tô bực mình, vừa tức vừa phiền, lại thầm nghĩ, thật sự nặng đến thế sao......
Tiểu Châu Châu vẫn luôn giữ lấy vạt áo của Tư Đồ Thận, nhìn hành động của bố mẹ, cậu bé cũng không lên tiếng, nghệt mặt cười ngốc ngếch.
Mặt trời không chói lọi như lúc lên núi, khi hoàng hôn xuống, mỗi lần hít thở đều có thể ngửi thấy mùi trên người anh. Trước mắt Tần Tô dần dần mờ ảo, ấm áp của tuổi 18, nhẹ nhàng như thế....
Thực ra chẳng còn bao nhiêu bước là xuống núi rồi, nhưng vì được anh cõng, Tần Tô cảm thấy giống như đi rất xa, rất xa.
Hoạt động ngoài trời như thế, thầy cô đương nhiên đều có sự chuẩn bị cho tất cả sự cố ngoài ý muốn, cho nên thuốc bôi vết thương hay là thuốc trẹo chân, đều chuẩn bị rất chu đáo. Chỉ có điều những thứ này đều là chuẩn bị cho trẻ con, cộng thêm những bạn nhỏ nghe nói cô bị trẹo chân mà đến thăm, càng khiến Tần Tô cảm thấy chỉ muộn độn thổ.
Sau khi nhấn mạnh cô thật sự không sao, tiễn xong bạn nhỏ cuối cùng, cô thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt liếc nhìn người đàn ông đang xem tivi, như có chút cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Thực ra cũng chẳng có việc gì quá lớn, chủ nhân của viện nông gia biết chút ít về xương khớp, mát xoa cho cô rồi lại thêm chườm nóng, bôi thuốc rượu, đã không còn trở ngại nữa, mặc dù không thể đi nhanh như thường được ngay, những cũng có thể bình thường đi lại được.
Buổi tối vẫn ăn tập trung, trẻ con động, tập trung lại với nhau lúc nào cũng ồn ào như chim vỡ tổ, sau khi kết thúc vẫn phòng nào đi về phòng nấy.
Dù sao là ở vùng quê, điều kiện các mặt cũng có hạn, chỉ có mùa hè ở trong viện có thể tắm, cho nên chỉ có thể dùng khăn mặt ướt đơn giản lau qua người.
Tần Tô ngâm khăn mặt vào trong nước, sau đó lại lấy ra chanh khô, ngoòi bên đầu giường nhẹ nhàng lau tay chân ch con trai, nghe cậu bé không ngừng hỏi han chân bị thương của cô, trả lời qua loa với cậu là không sao.
Sau khi lau xong, cô vắt kiệt khăn mặt để sang một bên, cầm bộ quần áo ngủ thay cho cậu, thay được một nửa, giọng trẻ con từ trong chiếc áo phát ra, “ Hừm, bố thiên vị.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...