Chồng, Ngoan Ngoãn Nghe Lời!

CHƯƠNG 003: TÔI MUỐN

Người như Tần Tô bình thường khi đối diện với khách hàng biết cách nói năng nhất, lúc này khi con trai hỏi, trong lòng có chút hoảng loạn.

Tư Đồ Thận không thích cuộc hôn nhân này, không thích cái nhà này, không thích cô, thậm chí cũng.....không thích Châu Châu.

Từ khi mang thai đến lúc đợi sinh, sinh đứa trẻ này ra đều không phải điều mà anh muốn, đều là cô ép buộc anh, cho nên cô có thể hiểu, hiểu tất cả những không vui không can tâm tình nguyện của anh.

Khi anh ở nước ngoài đi “công tác” ôm nữ minh tinh, con của bọn họ ra đời, trong tiếng gọi của bà nội, anh đến bệnh viện, trong tiếng thúc giục của mọi người bảo bế đứa trẻ, liếc nhìn, thật sự chỉ là liếc, sau đó không nói câu gì lẳng lặng bỏ đi.

Tần Tô ngồi trên sofa, đưa tay bế con trai của mình, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng nhỏ của cậu bé.

Lông mày đen rậm như thế, đôi mắt đen sáng như thế, đến sống mũi cao cũng không lẫn đi đâu được, giống như khắc ra từ Tư Đồ Thận, cậu bé càng lớn càng giống anh.......

“ Châu Châu, bố sao lại ghét con chứ, không được nghĩ linh tinh, cũng không được nói linh tinh!”

“ Nhưng......nhưng con cầm bức tranh bút màu sáp đạt giải nhất ở trường mẫu giáo cho bố xe, bố nói túy ý, không liên quan đến bố, hơn nữa.....bố còn nói con kiêu ngạo tự mãn, khiến bố cảm thấy mất mặt.....” Giọng nói trẻ con càng lúc càng nhỏ, trong mắt lại ầng ậng nước mắt.


Tần Tô trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại rất xót xa.

Cô thậm chí có thể tưởng tượng được, con trai nhìn thấy bố rất ít khi về nhà, vừa hào hứng lại vừa khó xử muốn thể hiện bản thân, nhưng lại bị hắt một gáo nước lạnh vào tim.

“ Châu Châu, mẹ không phải đã nói với con sao, bố không ghét con, bố....rất yêu con! Nói như thế là vì công việc của bố quá bận, bố còn vừa giúp mẹ ký được mảnh đất xây dựng, kiếm được rất nhiều tiền! Khi con quá mệt thì tâm trạng cũng sẽ không tốt, có phải không?”

“ Thật sao mẹ?” Cậu bé tuổi còn nhỏ, rất dễ nói cho dao động.

Nhìn con trai đáng thương trong lòng, Tần Tô cố gắng nở nụ cười, chắc chắn nói, “ Thật.”

Lời nói dối như thế không phải cô lần đầu nói, nhưng mỗi lần, cô vẫn nói rất khó khăn.

“ Mẹ tan làm vào siêu thị mua cho con món ngó sen thích ăn nhất, buổi tối chúng ta ăn món thịt chiên ngó sen nhé? Lại thêm món tôm chiên trứng nữa?” Tần Tô dùng thức ăn để chuyển sự chú ý của con trai.

Quả nhiên, cậu nhóc lập tức nhoẻn miệng cười, miệng hò reo, “ oh year, con phải ăn thịt chiên ngó sen và tôm chiên trứng!”

Nhìn bóng con trai chạy vào trong bếp, bước chân Tần Tô dừng lại ở cầu thang, ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai, có ánh đèn sáng trong phòng sách, xa cách mơ hồ.


Đêm phía bắc đầu xuân, rất lạnh rất lạnh.

Dù cho là cửa sổ kín không lùa gió, Tần Tô vẫn kéo một tầng rèm cửa vào, ssau đó mới rón rén quay về giường, đắp chăn nằm xuống.

Dường như vẫn chịu ảnh hưởng của việc ban ngày, cậu nhóc trong giấc mơ vẫn cau mày, khóe miệng vô thức khẽ động.

“ Con trai ngoan, ngủ đi, yên tâm ngủ, mẹ ở đây.” Cô dùng ngón tay vuốt ve chỗ giữa lông mày của con trai, thầm thì bên tai cậu.

Cảm nhận được sự che chở của mẹ, Tiểu Châu Châu dần chìm vào giấc ngủ say.

Tần Tô ngủ không sâu, cho nên khi phòng ngủ bên cạnh chuyển đến tiếng mở cửa, cô đã tỉnh rồi, sau đó âm thanh vững chãi, càng lúc càng nặng.

“Cốc cốc.........”

Cánh cửa chạm khắc màu trắng bị đẩy ra, Tư Đồ Thận cởi trần đứng ở đó, cơ thịt sáu múi rắn chắc, chỉ có chiếc khăn tắm quấn ở giữa eo.

Tần Tư vội vàng ngồi dậy, chỉ sợ con trai bị tỉnh giấc, sau đó mới chầm chậm ngước mắt nhìn về phía anh.

“ Tần Tô, tôi muốn.”

Biểu cảm người đàn ông không thay đổi, nói thẳng dục vọng ham muốn trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui