Người ta thường nói đàn ông khi yêu sẽ thay đổi rất nhiều.
Riêng Diệp Lục Bắc thay đổi không chỉ nhiều mà còn rất nhiều là đằng khác.
Cầm Du sau khi tỉnh lại thì vô cùng bất ngờ bởi vì ông xã của cô “ngoan” đến kinh ngạc.
Do vết thương vẫn chưa khép miệng nên cô không thể cử động mạnh mà chỉ có thể nằm yên vị một chỗ.
Vì để cô ở gần cục cưng hơn nên Diệp Lục Bắc đã cho y tá bế em bé đến đây ở luôn.
Mỗi ngày sau khi tỉnh giấc, Cầm Du đã thấy mọi thứ rất gọn gàng ngăn nắp.
Đặc biệt Diệp Lục Bắc đã thay tã và cho cục cưng của cô ăn một cách thuần thục.
Cầm Du chỉ việc mở mắt là đã có ông xã bê đồ đến để cho cô làm vệ sinh cá nhân.
Còn nếu cô muốn gần em bé thì hắn sẽ bế em bé lại gần cho cô nhìn.
- Ông xã, em bé nhà mình chưa có đặt tên…
Từ hôm cô sinh, đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến cho Cầm Du bù đầu bù óc nên cô chưa có đặt cho con cái tên đàng hoàng nào.
Diệp Lục Bắc không nghĩ nhiều mà thuận miệng nói ra một cái tên.
- Thằng bé sẽ tên là Diệp Thảo Mộc.
- Sao cái tên cứ sao sao ý?
- Vậy tên là Diệp Thuốc Bắc đi.
- Diệp Lục Bắc! Anh…
- Thế lấy tên Diệp Lục Tươi là được.
Cầm Du thật sự cạn lời không muốn nói.
Cái con người này đang cố ý muốn cô tức chết hay sao? Rõ ràng con trai cô mặt mày sáng sủa, dễ thương như thế mà đặt cái tên chẳng ra gì cả.
Vậy là cả sáng hôm đó, Cầm Du và Diệp Lục Bắc lại gây ra tranh cãi một trận nảy lửa về vấn đề đặt tên.
Cho đến khi Cầm Du cứ nhất quyết không uống thuốc thì Diệp Lục Bắc chỉ bất lực để cho cô muốn đặt tên nào thì đặt.
Cũng từ ấy, cục cưng của cô có một cái tên rất hay, đó chính là Diệp Quân Phong.
Nghe cái tên cũng thấy lẫm liệt rồi.
Chứ ai như ba nó đặt cái tên toàn liên quan đến thuốc bắc, rồi màu xanh gì đó… Thật sự không thể nghe thấm nổi.
Ban đầu, Diệp Lục Bắc định đưa Cầm Du đi siêu âm muốn xem có đúng là tiểu công chúa mà hắn hằng ước ao hay không.
Nhưng Cầm Du lại nhất quyết không muốn siêu âm giới tính của đứa bé.
Đối với cô, thì chỉ cần con khỏe mạnh là được, trai hay gái không quan trọng.
Vậy là cô đã hứa với Diệp Lục Bắc là nếu đứa đầu là con gái thì sẽ không sinh nữa.
Còn nếu đứa đầu là con trai thì chắc chắn cô sẽ phải sinh thêm đứa con gái nữa cho hắn.
Thực tình thì cô cũng thấy ông xã của mình khác với những người khác thật.
Người ta thì mong mỏi con trai không được.
Đây chồng cô lại cứ muốn đứa con gái cơ.
Cái gì mà nếu như cô sinh con gái thì con gái nhất định sẽ xinh đẹp.
Hắn sẽ mua cả cửa hàng quần áo và đồ trang điểm về cho con bé.
Nghe có tức không? Rồi con trai cô thì sao? Chẳng lẽ lại cho nó ra rìa à?
Nói vậy chứ Diệp Lục Bắc quả thực cũng rất yêu quý thằng nhóc quý tử của cô lắm.
Những ngày cô nằm viện, toàn là tự tay Diệp Lục Bắc chăm lo cho thằng bé.
Thậm chí còn chuyên nghiệp hơn cả y tá chăm sóc nữa.
Mẹ chồng cô sau vụ này thì cũng đã đến xin lỗi cô.
Trong thâm tâm cô không trách mẹ chồng cô cái gì cả nhưng cô thấy bà quá nhu nhược.
Vì sự nhu nhược đó nên không thể đưa ra phán đoán và dứt khoát được.
Cô không những được gia đình bên chồng tận tâm mà về phía gia đình bên nhà cô cũng tận lực không kém.
Cầm Nghị dạo này có vẻ rất ngoan.
Lúc nào gặp cô thì cũng thân thiện cả.
Chẳng cau có chạnh chọe như xưa nữa.
Nghe nói, Diệp Lục Bắc đã cho thằng bé đến công ty nhà họ Diệp thực tập, có vẻ khá ổn.
Ông bà nội cô thì không lên thành phố thăm cô được nhưng ngày nào cũng gọi điện trò chuyện với cô.
Cứ tháng 1 lại gửi rất nhiều đồ bổ lên khiến cô ăn mãi không hết.
Ngày hôm ấy, Cầm Du chính thức được Phó Hàng xác nhận cho xuất viện.
Quân Phong được y tá ôm về nhà trước.
Còn Diệp Lục Bắc và vài người giúp việc ở lại thu dọn đồ đạc cho cô.
Đến khi vào xe, Cầm Du kêu tài xế đến trại giam 1 chuyến.
Diệp Lục Bắc nghe thấy cô nói vậy thì cũng không có ý kiến gì.
Hắn biết cô đến trại giam làm gì nhưng vì tôn trọng quyết định của cô nên hắn đã chọn cách lặng im.
Cầm Du xuống xe, theo sự chỉ dẫn của cảnh ngục mà đến gặp Diệp Lục Nam.
Cô nghe nói, anh ta vì tức giận Tiêu Nghi Hân đâm cô nên đã bắn chết cô ta.
Đây cũng chỉ là hành động không có chủ ý nhưng cũng là tội giết người, dù đã có luật sư giỏi biện hộ nhưng cũng phải ở trong tù khá lâu.
Tính ra thì so với số năm ở tù của Diệp Hải Lâm và Lý Tiểu Mân thì Diệp Lục Nam có lẽ sẽ được mãn hạn tù sớm.
Cầm Du ngồi trước tấm kính trong suốt ngăn cách.
Tiếng bước chân vang lên, Diệp Lục Nam được dẫn ra ngoài.
Kể từ ngày hôm đó, Diệp Lục Nam dường như gầy đi trông thấy.
Sắc mặt anh ta không được tốt cho lắm, gương mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt giống như không còn sức sống.
Nhìn thấy người đến thăm mình là Cầm Du, Diệp Lục Nam có chút bất ngờ.
Mọi lần là mẹ anh ta đến thăm.
Diệp Lục Nam khi ấy đã nhận ra tình cảm mà mẹ dành cho mình.
Không phải mẹ thiên vị mà là mẹ anh đã rất cố gắng để bù đắp cho anh.
Con nào mà chả là con.
Cho dù anh có vào tù thì đối với mẹ anh vẫn là đứa con trai bà yêu thương.
- Lục Nam, lâu lắm rồi không gặp.
Người đầu tiên mở lời chính là Cầm Du.
Diệp Lục Nam ngồi xuống ghế, đối diện với cô.
Anh nhìn chằm cô, mãi về sau mới mở lời được.
- Anh cứ tưởng sẽ không gặp được em nữa… Hôm đó, nhìn thấy em bị đâm, anh rất tức giận.
Không ai nói với anh là hiện tình hình của em ra sao… Anh cứ nghĩ là em đã xảy ra chuyện…
- Quả thực thời gian trước em bị hôn mê mất 2 ngày.
Sau đó tỉnh lại, nằm liệt giường.
Nay mới được xuất viện nên đến đây gặp anh.
- Em muốn gặp anh sao?
- Đúng vậy.
Lục Nam, em rất cảm kích những gì anh đã làm cho em.
Có điều, em không thể đáp lại tình cảm của anh được.
Diệp Lục Nam bất giác thở dài.
Dường như có thứ gì đó đè nặng trong lòng anh ta, mãi mới có thể trả lời được.
- Anh hiểu rồi.
Chúc em và Diệp Lục Bắc hạnh phúc.
Anh xin lỗi vì sự ích kỷ của bản thân, đã khiến em gặp tổn thương.
- Anh cố gắng cải tạo cho tốt.
Nhất định sau này anh sẽ tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình.
Trò chuyện với Diệp Lục Nam một hồi, Cầm Du liền đứng dậy chào tạm biệt anh ta rồi rời đi.
Đột nhiên Diệp Lục Nam gọi tên cô, Cầm Du liền quay lại.
- Nhờ em nói với Lục Bắc giúp anh… Anh không có hận nó nữa.
Bảo với nó chuyện gì qua thì cứ cho qua.
Thay lời của anh, gửi lời xin lỗi đến nó…
- Được, em sẽ chuyển lời.
Cầm Du lập tức gật đầu đồng ý ngay.
Khi bước chân ra khỏi trại giam, Cầm Du ngẩng mặt lên trời rồi hít một hơi thật sâu.
Trước mắt cô, là xe của Diệp Lục Bắc đang đợi.
Cô liền mỉm cười đi đến ngồi vào trong xe.
Diệp Lục Bắc ân cầm lấy áo vừa được hắn ủ ấm mặc lên cho cô.
- Vừa nãy bảo em mặc thêm áo thì không mặc.
Bên ngoài lạnh như vậy.
- Em không sao thật mà, bên trong trại giam ấm lắm.
Diệp Lục Bắc không nói gì nữa.
Hắn nhìn Cầm Du rồi lập tức ôm cô vào lòng.
Cầm Du biết là ông xã của cô ghe rồi nên liền giải thích.
- Em vào gặp Diệp Lục Nam để cảm ơn anh ấy mà thôi.
- Ừ.
- Anh đang giận đấy à?
- Không.
- Diệp Lục Nam có nhờ em gửi lời xin lỗi đến anh.
Anh ấy bảo anh không cần tự trách mình nữa, chuyện gì đã qua thì cứ để cho nó qua đi.
Nghe đến đây, Diệp lục Bắc buông cô ra.
Hắn nhìn chằm cô rồi cúi xuống hôn lên môi của cô một cái chớp nhoáng.
- Chúng ta về nhà thôi.
Cầm Du vòng tay qua cổ của Diệp Lục Bắc gật đầu.
Chiếc xe bắt đầu khởi động rồi dần hòa vào trong dòng xe trên đường.
Hôm nay thời tiết khá lạnh, từng hạt tuyết trắng rơi trên con đường lớn, đậu trên từng cành cây rồi rơi xuống đất.
Tuy nhiên, Cầm Du lại cảm thấy ấm hơn tất cả những mùa đông mà cô từng trải qua vì hiện tại cô đã được ở bên cạnh Diệp Lục Bắc.
Sau bao nhiêu chuyện, cuối cùng hai người cũng đã có một cuộc sống yên bình.
Cô chưa từng biết thế nào là dư vị hôn nhân, cho đến khi gặp được Diệp Lục Bắc.
Như cô từng nói, cả đời này điều cô không bao giờ hối hận chính là gặp được hắn.
Tuy hắn cũng còn rất nhiều thiếu sót, lại mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế sắp xếp nhưng trong tim cô, hắn chính là người chồng hoàn hảo nhất.
Ông xã, em yêu anh, yêu cả cục cưng của chúng ta nhất.
Hy vọng cuộc sống của gia đình chúng ta mãi mãi hạnh phúc như vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...