Lục Bắc, cậu cứ bình tĩnh đã.
Diệp Khuê cũng không có cố ý cầm chiếc nhân cưới của vợ cậu đâu.
Phó Hàng muốn giải thích, ai ngờ anh ta bị Diệp Lục Bắc túm lấy cổ áo chất vấn.
- Cầm Du sao rồi? Tôi muốn biết tình hình của cô ấy ngay.
- Cậu...!Bình tĩnh buông cổ áo mình ra đã chứ.
Phó Hàng cảm thấy cổ của mình sắp bị siết chặt đến nơi vậy.
Quen biết Diệp Lục Bắc từ nhỏ đến lớn, Phó Hàng chưa từng thấy thằng bạn mình kích động như thế.
Phải nói rằng Diệp Lục Bắc là kiểu người lầm lì.
Có chuyện gì cũng rất bình tĩnh, không bao giờ bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài.
Vậy mà, vì vợ mình lại thành ra cái bộ dạng như hiện tại thì thật là kỳ lạ.
Diệp Lục Bắc dần buông cổ áo của Phó Hàng ra.
Phó Hàng thấy bất ổn, phải đứng cách ra xa một chút mới dám lên tiếng.
- Cầm Du bị đâm vào chỗ hiểm.
Mặc dù phẫu thuật khá thành công nhưng vẫn đang trong tình trạng hôn mê.
- Có thể tỉnh lại không?
- Có thể, nên cậu cứ yên tâm.
Có tôi ở đây rồi, Thần Chết nào lại dám mang vợ cậu đi được chứ.
Trong khi Phó Hàng đang thao thao bất tuyệt thì Diệp Lục Bắc cắn răng bỏ ra khỏi phòng.
Hắn muốn đi tìm phòng bệnh của Cầm Du.
Chỉ khi nào hắn nhìn thấy cô thì hắn mới yên tâm được.
Thấy Diệp Lục Bắc không để ý đến mình, Phó Hàng lập tức quay người chạy ra cửa rồi nói.
- Đi đâu đấy? Phòng vợ cậu ở ngay cạnh phòng cậu bên này cơ mà?
Cái tên chết tiệt.
Bạn bè gì cái tầm này.
Từ khi quen biết đến giờ, Phó Hàng luôn bị Diệp Lục Bắc đàn áp.
Rõ ràng chính anh có công cứu Diệp Lục Bắc và Cầm Du.
Vậy mà chẳng nhận được một câu cảm ơn nào cả.
Nghĩ đến đây, Phó Hàng bất lực cúi xuống thở dài.
Diệp Khuê đi đến vỗ vỗ nhẹ lên vai của Phó Hàng an ủi.
- Anh đừng buồn, tính anh trai em luôn là như vậy mà.
- Biết thế thôi chứ làm gì được? Sao đời anh lại đi quen biết anh trai em chứ? Suốt ngày bị đè đầu cưỡi cổ thật sự lòng rất đau đó.
Diệp Khuê chỉ cười cười đồng cảm.
Chiếc nhẫn cưới của Cầm Du là do Phó Hàng đưa cho Diệp Khuê.
Trong quá trình phẫu thuật, chiếc nhẫn ra xuống đất.
Sau khi phẫu thuật xong, Phó Hàng phát hiện ra liền nhặt lên đêm đưa cho Diệp Khuê cầm hộ.
- Diệp Khuê, anh nghe nói em có 1 anh trai nữa, giống với Diệp Lục Bắc à?
Ban đầu, Diệp Khuê còn hơi bất ngờ.
Nhưng sau đó cô lấy lại tinh thần rồi trả lời.
- Vâng.
Anh ấy là anh trai sinh đôi với anh Lục Bắc.
Có điều...!Anh ấy bị bắt rồi...
Diệp Khuê có chút buồn, trong ánh mắt ảm đạm có thể thấy rõ.
Phó Hàng cũng không muốn chạm vào nỗi đau của cô.
Anh chỉ biết giơ tay ra, vỗ nhẹ lên vai cô mà an ủi.
- Thôi, anh phải đi kiểm tra vài bệnh nhân khác.
Em ở lại phòng bệnh chờ Lục Bắc.
Khi nào tên đó về, nhớ nhắc uống thuốc đầy đủ, ăn cơm đúng giờ đấy.
- Dạ vâng ạ.
Nhìn Diệp Khuê ngoan ngoãn như vậy, Phó Hàng chợt nảy lên một ý đồ xấu.
Nhưng rất nhanh sau đó anh liền thu hồi lại cái suy nghĩ vớ vẩn kia.
Thật là...! Chắc anh làm việc nhiều quá nên mới có những suy nghĩ như vậy.
Đấy là em gái của Diệp Lục Bắc đấy? Nếu tên đó biết anh ta có ý định với em gái mình, chắc chắn sẽ băm anh ta ra làm trăm mảnh mất.
Phó Hàng chửi thề một câu rồi vò đầu, bứt tai rời đi, để lại Diệp Khuê ở đó vẫn ngu ngơ không hiểu chuyện gì.
Diệp Lục Bắc đến phòng bệnh của Cầm Du.
Vừa mở cửa ra, đập vào mắt hắn là cảnh Cầm Du đang nằm bất động trên giường bệnh.
Hai tay cô bị cắm chằng chịt ống truyền dịch.
Lại còn phải thở oxi nữa.
Phó Hàng đứng ở phía sau, nhìn vào trong phòng thở dài.
- Vợ cậu vẫn đang còn yếu.
Cậu muốn làm gì thì nhẹ nhàng thôi.
- Sao cô ấy vẫn phải thở bằng cái ống kìa?
- Đương nhiên rồi, cô ấy chưa phục hồi ý thức nên phải thở bằng ống thở.
Khi nào tỉnh lại thì có thể thở như thường.
- Của cậu hết chuyện rồi, mau ra ngoài đi!
- Cậu...
Phó Hàng cảm thấy vô cùng uất ức.
Chưa để cho anh phản ứng thì Diệp Lục Bắc đã đóng cửa vào rồi.
Lúc này, Diệp Lục Bắc từ từ tiến tới gần Cầm Du.
Hắn kéo ghế, nhẹ nhàng ngồi cạnh giường bệnh của cô, rất an tĩnh ngắm nhìn cô không chút tiếng động.
Nhớ lại cái cảnh cô bị đâm, hắn thật sự suýt nữa không thở nổi.
Hai người khó khăn lắm mới bên nhau.
Vậy mà lại xảy ra cái chuyện này, đương nhiên là ai cũng chẳng thể vui vẻ được.
Diệp Lục Bắc nhẹ nhàng vươn tay ra chạm nhẹ vào bàn tay của Cầm Du.
Hắn rất cẩn thận, không dám động mạnh.
Nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô trên giường bệnh, Diệp Lục Bắc khẽ thở ra một hơi cảm giác đầy đau đớn.
- Cầm Du, em mau tỉnh lại đi.
Con của chúng ta còn chưa đặt tên...!Chẳng lẽ em không muốn nghe anh đặt tên cho con chúng ta sao?
Cho dù Diệp Lục Bắc có nói thế nào thì người trên giường vẫn bất động.
Ngồi lúc lâu, Diệp Lục Bắc chợt phát hiện có vài vị trí bài trí của căn phòng rất không vừa mắt.
Chính vì thế, bệnh cũ tái phát, Diệp Lục Bắc nhanh chóng đứng dậy đi dọn dẹp và sắp xếp qua một chút.
Cả căn phòng rất nhanh đã được dọn dẹp sạch sẽ ngay sau đó.
Xong xuôi đâu đấy, hắn lại trở về ghế ngồi đợi.
Đến khi cửa phòng bị ai đó mở ra, Diệp Lục Bắc quay sang thì thấy Cầm Nghị mồ hôi nhễ nhại đứng ngoài cửa.
Hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Cầm Nghị bước đến, quỳ xuống với vẻ hối lỗi.
- Anh rể, em xin lỗi, là lỗi của em.
Nếu không phải vì em, hôm ấy anh cũng không gặp nạn...!Em thật sự rất xin lỗi anh.
- Không phải lỗi của em.
Đứng dậy đi.
Mặc dù Diệp Lục Bắc không có trách mình, nhưng Cầm Nghị vẫn áy náy vô cùng.
Cậu nhìn chị gái mình đang nằm bất động trên giường bệnh, bất giác rơi một giọt nước mắt xuống.
Từ trước đến nay, Cầm Nghị và Cầm Du luôn tranh cãi gay gắt với nhau.
Hai người hệt như chó với mèo vậy.
Cho đến thời điểm hiện tại, Cầm Nghị lại thấy những hành động đó của mình thật vô nghĩa.
Cầm Du chính là chị gái của cậu...!Mà cậu chỉ có mỗi một chị gái duy nhất mà thôi.
Cứ nghĩ đến ngày nào đó biến mất, cậu lại thấy cắn rứt lương tâm.
Có vẻ như suy nghĩ của Cầm Nghị dần dần trưởng thành rồi.
Nếu Cầm Du mà biết được thì nhất định sẽ rất vui.
Bên ngoài, bầu trời vẫn còn âm u sau cơn mưa vừa mới tạnh.
Sự mát lạnh của gió ngoài cửa sổ thổi vào khiến cho trong lòng của mỗi người nặng trĩu nỗi buồn.
Tuy nhiên, ai cũng có mong muốn chung đó chính là Cầm Du mau chóng tỉnh lại.
Không chỉ mọi người mà Diệp Lục Bắc hơn ai hết rất mong vợ mình mau chóng mở mắt, nhìn mình và con của hai người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...