Sau khi dỗ vợ hết giận, Diệp Lục Bắc mới đưa cô trở về.
Lần này, Cầm Du không còn cáu lên nữa mà rất ngoan ngoãn.
Đúng lúc Diệp Lục Nam chạy ra thì thấy cảnh hai người tình tứ cười nói, anh ta như chết lặng chôn chân tại chỗ.
Bản thân anh ta cũng chẳng biết phải làm thế nào.
Rồi Tiêu Nghi Hân cũng chạy ra, cô ta liền nắm lấy tay của Diệp Lục Nam mà nói.
- Lục Nam, Cầm Du bây giờ đã yêu Diệp Lục Bắc rồi, dù anh có cố gắng đi chăng nữa thì cũng không làm được chuyện gì đâu…
- Bỏ tay tôi ra ngay!
- Em không bỏ.
Anh phải biết rằng người từ trước đến nay em yêu chỉ có anh mà thôi.
Sao anh không nghĩ Cầm Du vẫn còn yêu anh sao? Nếu cô ta yêu anh thì cô ta đã không lấy Diệp Lục Bắc rồi!
Nghe được những lời này, Diệp Lục Nam không những không xuôi xuôi xuống mà còn tỏ ra phẫn nộ vô cùng.
Hắn lập tức gạt tay của Tiêu Nghi Hân ra, trong mắt toàn sự chán ghét rồi nói.
- Chẳng phải vì cô sao? Năm đó không phải vì cô giấu giếm, lừa dối tôi và cô ấy thì tôi và cô ấy có đi đến ngày hôm nay không? Tiêu Nghi Hân, tôi không ngờ cô là cái loại người như vậy! Nhìn cô, càng khiến cho tôi chán ghét hơn mà thôi.
Những lời nói ra thật sự khiến cho Tiêu Nghi Hân bị sốc, cô ta không ngờ có ngày Diệp Lục Nam lại nói với cô ta những lời lẽ này.
Bao năm nay, cô ta vẫn một mực hướng về anh, yêu anh đến nỗi bạn thân cũng phản bội.
Rồi cô ta nhận lại được cái gì chứ? Nhận lại được sự chỉ trích của anh sao?
Diệp Lục Nam không thèm nhìn Tiêu Nghi Hân mà một mạch quay người đi vào.
Ai ngờ, khi anh ta mới bước được có mấy bước thì phía sau truyền đến một tiếng động.
Diệp Lục Nam quay lại, thấy Tiêu Nghi Hân đã nằm dưới đất, trên trán bắt đầu rỉ máu.
- Tiêu Nghi Hân, cô…
Khi Diệp Lục Nam chạy lại gần thì thấy trên tay của Tiêu Nghi Hân có một viên đá.
Thật không ngờ cô ta liều mạng đến nỗi có thể tự làm tổn thương chính bản thân mình như vậy.
Thấy Tiêu Nghi Hân dần ngất đi, Diệp Lục Nam nhanh chóng ôm lấy cô ta vào trong, gọi mọi người đưa đến bệnh xá gần nhất.
Đêm hôm đó không hiểu sao Cầm Du lăn lộn mãi không ngủ được.
Cả người cô rất bứt rứt, cho dù nhắm mắt cũng không ăn thua.
Chính vì thế mà Cầm Du liền quay sang Diệp Lục Bắc, nhẹ lay lay tay hắn.
- Anh… Ngủ chưa?
Diệp Lục Bắc là người rất cảnh giác.
Cho dù lúc ngủ thì hắn vẫn giữ cái tinh thần bật dậy bất cứ lúc nào.
Chính vì vậy mà khi Cầm Du hỏi, Diệp Lục Bắc liền trả lời theo bản năng.
- Em không ngủ được sao?
- Em… Đói…
Cũng phải thôi, hôm nay bảo đi ăn thịt nướng mà cô đã được miếng nào vào bụng đâu.
Trở về may sao Diệp Lục Bắc có pha cho cô một ly sữa, nếu không sợ cô đã lả từ lâu rồi.
Lúc này Diệp Lục Bắc mở mắt, quay sang phía cô rồi hỏi.
- Muốn ăn gì?
Cầm du cảm thấy rất hạnh phúc vào những lúc như thế này.
Chồng cô quả nhiên là con người đa năng, rất hòa hảo.
- Em muốn ăn mì bò…
Vậy là nửa đêm nửa hôm Diệp Lục Bắc thúc dậy, nhẹ nhàng đi vào bếp nấu cho cô bữa khuya.
Do ông bà cô ngủ tầng 2 nên hai người làm gì cũng rất là nhẹ nhàng tránh làm phiền giấc ngủ của ông bà.
Cầm Du ngồi trên bàn ăn, chống hai khủy tay xuống bàn rồi đặt cằm lên tay, chăm chú quan sát Diệp Lục Bắc nấu đồ ăn.
.
ngôn tình tổng tài
Chả mấy chốc mùi hương của mì kết hợp với thịt bò tẩm ướp gia vị ngào ngạt cả căn bếp.
Diệp Lục Bắc bê bát mì bò lớn đặt trước mặt của Cầm Du, đưa đũa, thìa, và những gia vị khi ăn mì bày biện gọn gàng.
Cô không khách sáo mà bắt đầu cầm đũa ăn mì ngay.
Cái mùi vị này quả thực rất ngon, thanh thanh lại thêm nước dùng đậm đà.
Buổi đêm ăn một bữa này cũng đủ khiến cho cô cảm thấy vô cùng sảng khoái rồi.
- Em nói này, anh mà không đi làm đầu bếp thì hơi phí đấy.
Tay nghề của anh đỉnh như vậy, em ăn thật sự rất ngon nha.
Diệp Lục Bắc nhìn chằm cô, mãi lát sau thì mới lên tiếng.
- Ăn nhanh đi rồi đi ngủ.
Giờ muộn lắm rồi đấy.
Đêm hôm đó, Cầm Du được một bữa no nê nhưng đến nửa đêm thì đột nhiên xảy ra sự cố.
Cô do ăn nhiều quá nên bị đi ngoài.
Hại Diệp Lục Bắc lo lắng phải đứng canh ở ngoài nhà vệ sinh.
Cho đến tận sáng hôm sau, cô vì mệt quá nên vẫn ngủ không hay biết trời đất gì, trong khi Diệp Lục Bắc thì phải dậy sớm, ra ruộng ngô thu hoạch ngô cùng bà nội.
Nhìn thấy dáng vẻ không được tốt lắm của anh rể, Cầm Nghị liền hiểu ra vấn đề ngay.
Chính vì thế mà cậu chạy đến rồi vỗ vỗ vai của Diệp Lục Bắc thở dài một cái.
- Có phải đêm qua chị em kêu đói rồi anh chiều chị ấy, nấu đồ ăn cho chị ấy ăn rồi cả đêm chị ấy ôm nhà vệ sinh đúng không?
Hàng lông mày của Diệp Lục Bắc hơi nhíu lại.
Rõ ràng đêm qua hắn đã kiểm tra rồi, vì sao em vợ lại có thể biết được chuyện này chứ?
Thấy bộ dạng nghi ngờ của Diệp Lục Bắc, Cầm Nghị mới lắc đầu giải thích.
- Anh không phải là nạn nhân đầu tiên đâu.
Em và ba em cũng bị chị ấy lừa nấu ăn đêm, kết quả chị ấy ôm nhà vệ sinh khiến người nấu ăn sốt hết cả ruột.
Cứ ngỡ là bản thân nấu ăn bị sao mới khiến cho chị ấy như vậy.
- Cô ấy thường bị thế sao?
- Vâng, chính vì thế mà ba em mới bắt chị ấy ăn đúng bữa, đặc biệt cấm ăn đêm.
Nghe những lời này của Cầm Nghị, Diệp Lục Bắc mới ngớ người ra.
Vậy là từ đó, hắn rút ra thêm 1 kinh nghiệm đối với Cầm Du: Đặc biệt cấm tiệt vợ ăn đêm!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...