Chồng Mới Rất Hoàn Hảo


CHƯƠNG 382: LEN LÉN ÔM MỘT CÁI


Dịch giả: Luna Wong


Sát na ngón tay dán lên gương mặt của Hứa Vân Noãn, Mục Trần Tiêu chỉ cảm thấy toàn bộ lòng bàn tay đều trở nên nóng hổi, mỗi một tấc da đều trở nên dị thường mẫn cảm, mỗi một tấc da của lòng bàn tay đều có thể rõ ràng cảm thụ được mềm nhẵn ấm áp của gương mặt Hứa Vân Noãn.


Hứa Vân Noãn chóng mặt, lôi kéo tay của Mục Trần Tiêu dán tại trên gương mặt, mới cảm thấy khá hơn một chút.


Thanh âm của Mục Trần Tiêu buộc chặt, phảng phất có cái gì khắc chế không nổi từ ngực dũng mãnh tiến ra: “Cô nãi nãi, ngươi thế nào?”


Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, ngữ khí thoáng chậm rãi nói rằng: “Ta cảm thấy đầu thật nặng… Tôn nhi…”


“Ân, ta ở.”


“Ngươi phải giúp ta, giúp ta nâng đầu một chút, bằng không đầu của ta sẽ rớt xuống.”


Khóe môi của Mục Trần Tiêu hơi kéo lên: “Không rơi được.”


“Rơi được, ” Hứa Vân Noãn cố sức dương cái cổ lên, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, hai tay nàng bóp ở trên cổ mình, sắc mặt rất ủy khuất nói một chút, “Ngươi nhìn thử xem, mong manh bao nhiêu a, sơ ý một chút, thì giữ không được đầu nữa.”


Mục Trần Tiêu thoáng dùng sức nâng gò má của Hứa Vân Noãn: “Ta đây cố sức một chút, sẽ không để cho cái cổ của cô nãi nãi bị gãy.”


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn nhất thời sáng, hơi về úp sấp ra phía trước, đặt tất cả trọng lượng trên bàn tay của Mục Trần Tiêu: “Tôn nhi, ngươi thật quá tốt, nếu là không có ngươi ở đây, nên làm cái gì bây giờ!”


Vậy cổ của nàng sẽ bị đầu làm cho gãy mất…


Mục Trần Tiêu cảm thấy lúc này không chỉ có lòng bàn tay nóng hổi, cả trái tim đều nóng lên theo: “Cô nãi nãi, vậy… Vậy ngươi vĩnh viễn không nên rời khỏi ta, được không?”


“Ân?” Thanh âm của Mục Trần Tiêu có chút thấp, cảm giác say của Hứa Vân Noãn đang nồng, không có nghe rõ, không khỏi nhích gần thêm một ít, “Ngươi nói cái gì?”



“Ta… Ta nói… Vĩnh viễn không nên rời khỏi ta, có được hay không?” Mục Trần Tiêu nhìn chăm chú vào trắc nhan xinh đẹp của Hứa Vân Noãn, dùng hết khí lực toàn thân, mới khắc chế được cảm tình dâng không thôi trong lòng.


Sao có thể thích một người như vậy được nhỉ? Thích đến có thể cùng nàng nói một câu, đã cảm thấy dị thường vui vẻ, có được một cái mỉm cười của nàng, có thể vui mừng không ngớt, càng thích, mới càng cẩn cẩn dực dực, rất sợ nói sai một chữ, để cho nàng cảm thấy không vui.


Lúc này Hứa Vân Noãn nghe rõ, liền ở tay của Mục Trần Tiêu từ từ gật đầu: “Được, ta không ly khai.”


“Cô nãi nãi đáp ứng rồi?”


“Ân, đáp ứng rồi.”


Hứa Vân Noãn nhích càng gần một ít, cẩn thận nhìn khuôn mặt của Mục Trần Tiêu, sau đó từ từ giơ tay lên sờ lên khóe mắt của hắn:


“Tôn nhi, ngươi không vui sao?”


“Không có, ta rất vui vẻ.”


“Nhưng sao ta cảm thấy, ngươi thật giống như muốn khóc lên?”


“Mừng đến chảy nước mắt, là quá mức vui vẻ.”


“Vậy cũng không cần khóc, ta không muốn thấy ngươi khóc.”


“Cô nãi nãi không thích, ta đây vĩnh viễn cũng không khóc.”


“Vậy cũng không được, ngươi thương tâm, vẫn là có thể khóc…”


“Được, ” Lòng bàn tay đỡ Hứa Vân Noãn của Mục Trần Tiêu càng thêm cố sức một ít, “Cô nãi nãi nói cái gì cũng được.”


Hứa Vân Noãn hoạt động thân thể, ngồi xuống bên người của Mục Trần Tiêu, vốn có muốn tựa ở trên bả vai của hắn, bất đắc dĩ Mục Trần Tiêu ngồi ở xe lăn quá cao, chỉ có thể miễn cưỡng tựa ở trên cánh tay hắn: “Tôn nhi, ánh trăng thật tròn nha…”



“Đúng vậy.”


Bookwaves.com.vn

“Ca ca lúc này đang làm cái gì nha, có phải đang ngắm trăng hay không? Ta đều có chút nhớ hắn rồi, chúng ta xong chuyện trở về đi, có được hay không?”


“Được.”


“Tôn nhi…” Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng ợ, mang theo một mùi rượu nhẹ sâu kín , “Tôn nhi ngươi thật thơm a…”


Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng ở trên cánh tay Mục Trần Tiêu cọ gò má, chịu không được ngửi tới ngửi luôn, từ từ tựa ở trên ngực của Mục Trần Tiêu.


Thân thể của Mục Trần Tiêu cứng ngắc cử động một cái cũng không dám, trong lúc nhất thời tiếng tim đập giống như nổi trống.


Mà Hứa Vân Noãn vẫn còn không có một chút tự giác, vừa cọ vừa rên: “Khó chịu…”


Mục Trần Tiêu khẩn trương hỏi: “Cô nãi nãi, là uống rượu say khó chịu?”


“Không phải, là ngực ngươi quá cứng…”


“… Ta… Ta sai.” Mục Trần Tiêu chần chờ hồi lâu, như trước khắc chế không nổi tham niệm trong lòng, từ từ giơ tay lên, hư hư ôm bả vai của nàng.


Một lúc lâu, Hứa Vân Noãn không có động tĩnh gì truyền tới, Mục Trần Tiêu không khỏi cúi đầu, khi thấy dáng dấp ngủ say sưa của nàng: “Cô… Vân Noãn…”


Chỉ có ở phía sau, hắn mới dám gọi cái tên nghĩ tới vô số lần trong lòng này một tiếng, mới dám từ trên người của nàng, lén ôm một cái…


Ngày mai, lúc Hứa Vân Noãn tỉnh lại, mặt trời đã lên rất cao rồi.


Nàng ngồi dậy, xoa xoa đầu, mi tâm không khỏi nhíu lại: “Đau đầu…”



Thị nữ vội vã vào cửa: “Hứa cô nương, người không có sao chứ? Nô tỳ bưng chén thuốc tỉnh rượu tới, người uống một chút sẽ thư thái.”


Lúc này Hứa Vân Noãn mới hậu tri hậu giác: “Đêm qua ta uống say?”


“Vâng.”


“Vậy là các ngươi đưa ta trở về phòng sao?”


“Không có, là Mục tướng quân đưa người trở về, lúc chúng nô tỳ tiến đến phục vụ, Hứa cô nương đã ngủ say.”


“Trần Tiêu?” Hứa Vân Noãn mừng rỡ, vội vã tỉ mỉ hồi ức tình hình đêm qua, nhớ lại nửa ngày, như trước chỉ nhớ tới muốn đi ngắm trăng, sau đó thì sao?


Hứa Vân Noãn rửa mặt chải đầu hoàn tất, vội vã đi tìm Mục Trần Tiêu: “Tôn nhi đâu?”


Trong tay Mục Trần Tiêu đang cầm sách xem, nhìn thấy Hứa Vân Noãn, trong lòng run lên bần bật, nét mặt lại tận lực duy trì trấn định: “Cô nãi nãi, ngươi đã tỉnh?”


“Ân, cái kia…” Hứa Vân Noãn có chút ngượng ngùng, dù sao trước đó nàng say rượu, là náo loạn không ít chê cười, “Ta đêm qua uống say?”


“Phải.”


“Vậy… Ta đây có làm chuyện gì hay không?”


Bookwaves.com.vn

Bản thân chắc không có lăn qua lăn lại tôn nhi chứ, dù sao nhìn qua tâm tình của hắn còn thật không tệ.


“Cô nãi nãi không nhớ sao?”


“Ân, uống hơi nhiều, nên không nhớ ra.”


Trong lúc nhất thời nỗi lòng của Mục Trần Tiêu phức tạp, không biết nên thở phào một cái, hay là nên tiếc nuối sự quên của nàng:


“Không có gì, sau khi cô nãi nãi uống say rất nhu thuận.”


“Thực sự?” Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng ngời, bản thân không có lăn qua lăn lại người khác, xem ra có tiến bộ a!



“Ân.”


“Ta đây an tâm rồi.”


Hứa Vân Noãn nở nụ cười, duỗi người quay đầu căn dặn hạ nhân chuẩn bị đồ ăn: “Tôn nhi, ăn xong rồi, chúng ta liền chuẩn bị xuất phát chạy tới Kinh Châu thành đi? Đều sắp nửa tháng rồi, Kinh Châu thành bên kia vậy cũng xử trí không sai biệt lắm rồi.”


“Được.”


Hứa Vân Noãn mở miệng muốn đi, Bác Lăng hầu vội vã chạy tới: “Vân Noãn a, sao không ở thêm một ít thời gian, đi vội vàng như vậy làm cái gì?” Hắn thật lòng tràn đầy không muốn.


“Lão hầu gia, người cũng tỉnh rượu rồi?”


“Ân, sớm tỉnh rồi, thân thể ta tốt, tự nhiên tỉnh mau.” Bác Lăng hầu dáng dấp đắc ý.


“Vậy người có nhớ kỹ, hôm qua uống say, nói chút gì không?”


“Nói cái gì? Tửu lượng của ta không phải cực tốt sao? Trước đây uống say, đều lão lão thật thật nghỉ ngơi.”


Hứa Vân Noãn kinh ngạc trợn to hai mắt, tửu lượng vô cùng tốt?


Chạy tới Thôi Diệu Chi vội vã không ngừng nháy mắt với Hứa Vân Noãn:


Cũng không thể vạch trần, lão gia tử cực sĩ diện a!


Hứa Vân Noãn lập tức ngầm hiểu: “Đúng vậy, tửu lượng của lão hầu gia thật không tệ, giống như ta.”


Bác Lăng hầu vuốt râu mép nở nụ cười: “Ha ha, tửu lượng như nhân phẩm, hai chúng ta tự nhiên sẽ không kém.”


Hứa Vân Noãn gật đầu: “Ta cũng cảm thấy thế.”


Mục Trần Tiêu hơi rũ mâu, che lại mãn nhãn tiếu ý: Sau khi Bác Lăng hầu uống say không giấu được lời, cả người như pháo đốt, mà cô nãi nãi, đó chính là khối điềm cao nhỏ đi…


(Luna: Chắc ta già rồi nên khó tính, chương này chán quá đi)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui