Chồng Mới Rất Hoàn Hảo


CHƯƠNG 370: KHÚC MẮC TỒN TẠI ĐÃ LÂU


Dịch giả: Luna Wong


Thôi Diệu Chi thập phần kinh ngạc nhìn về phía Bác Lăng hầu: “Phụ thân, Bác Lăng hầu phủ chúng ta, thực sự phải tham dự vào trong tranh đấu của mấy hoàng tử sao?”


“Hoàng quyền thay đổi, chính là thời gian một triều cục rung chuyển, Bác Lăng hầu phủ chúng ta muốn tồn tại thật dài bình yên thật lâu, tự nhiên cũng phải thuận thế mà hành. Lẽ nào ngươi thật cho rằng trong loạn thế rung chuyển, còn có cái gì niết bàn tồn tại sao? Kỳ thực, đây giống như đánh cờ, thắng, tự nhiên sẽ tốt, thậm chí có thể lên thêm tầng nữa, thua, vậy cũng chỉ có thể tự trách mình không tinh mắt, chọn sai trận doanh.”


“Như vậy, phụ thân là muốn chọn ai?”


“Mục gia ủng hộ đại hoàng tử, nếu lập trường của Mục gia bất biến, như vậy chúng ta cũng ủng hộ đại hoàng tử.”


“Đoan vương điện hạ?”


“Ân.”


“Nhưng trước phụ thân mới nói, tuy rằng Đoan vương điện hạ được phong vương sớm nhất, thế nhưng lực ảnh hưởng của hắn ở trong triều, xa không có lớn như tam hoàng tử điện hạ, hơn nữa, tam hoàng tử điện hạ nhiều lần được hoàng thượng tán thưởng, đám triều thần thậm chí còn lén lút tán thưởng hắn hiền đức, nhi thần trái lại cảm thấy, hắn so với đại hoàng tử điện hạ còn hợp hơn.”


“Tam hoàng tử điện hạ đích xác hợp trở thành một quân chủ, nhưng người như vậy, một ngày thành công thượng vị, thì giống hoàng thượng bây giờ vậy, đây chính là người đến huynh đệ tình như thủ túc đều có thể hạ tử thủ…” Lúc nói chuyện, Bác Lăng hầu bỗng nhiên mân khóe môi.


“Huynh đệ? Phụ thân, hoàng thượng hẳn không có huynh đệ gì đi? Người chỉ là ai?”



“Chuyện đã qua, ngươi chỉ cần biết, hạng người tính tình trung hậu như Đoan vương điện hạ vậy, mới là lựa chọn sáng suốt. Hơn nữa, ánh mắt của người có lẽ sẽ nhìn lầm, nhưng Vệ quốc công, đây chính là thế năng nhân, theo hắn cũng sẽ không có hại.”


Trong lòng Thôi Diệu Chi có chút không cho là đúng, bất quá cũng không dám phản bác lời của phụ thân nhà mình.


Một mắt Bác Lăng hầu liền nhìn ra tâm tư của hắn, không khỏi hừ một tiếng: “Thế nào, cảm thấy lời của ta không chính xác?”


“Nhi tử không dám, phụ thân mưu tính sâu xa…”


“Hừ, ngươi nhìn ngươi thử xem, có lời gì ngươi cứ nói, chớ nữu nữu niết niết! Ngươi thử nhìn Hứa Vân Noãn kia xem, người ta là một cô nương nho nhỏ, quay ta cũng dám tự cao tự đại, chọc ta tức giận đến chết khiếp, còn không có biện pháp gì với nàng. Ngươi đường đường một nam tử hán, còn là thân nhi tử của ta, ta còn có thể làm gì ngươi phải không?”


Bác Lăng hầu hận sắt không thành thép, qua nhiều năm như vậy, hắn đã giao hai phần ba sự vụ của Bác Lăng cho Thôi Diệu Chi, còn dư lại vẫn chặt chẽ cầm lấy không dám buông tay.


Tuổi hắn đã cao, là tham luyến quyền thế sao?


Tự nhiên không phải, hắn hận không thể sớm lui ra, nhàn rỗi không chuyện gì luyện ưng, săn bắn, chẳng phải là càng thêm nhàn nhã tự tại sao?


Nhưng hắn không an tâm, tính tình của Thôi Diệu Chi chu toàn, cẩn thận, lại thiếu một cổ quyết đoán!


Tuổi của hoàng thượng càng lúc càng lớn, chèn ép thần tử bên người càng ngày càng rõ ràng, lúc này, sẽ nhìn đúng thời cơ sớm dự định, nhưng Thôi Diệu Chi là một tính tình quyết đoán đều phải tự định giá nửa ngày như vậy, hắn thật sợ hắn kéo luôn toàn bộ Bác Lăng hầu phủ vào.



Thôi Diệu Chi tự định giá chỉ chốc lát, mở miệng nói: “Phụ thân, người nói Vệ quốc công lo xa, nhưng người thử nhìn Mục gia xem, hôm nay đều không còn hình dáng, nếu hắn thật sự có năng lực, làm sao sẽ rơi xuống trình độ như vậy?”


Bookwaves.com.vn

“Giao tình của Vệ quốc công và hoàng thượng, nếu nói đến lúc Đại An triều còn chưa thành lập…” Bác Lăng hầu mạnh nhíu nhíu mi tâm, “Đoạn quá khứ kia, hết sức thảm liệt, sớm đã vào lúc đó, Vệ quốc công có khúc mắc với hoàng thượng, sau đó, triều cục hỗn loạn, biên cảnh không yên, cần Vệ quốc công và người của Mục gia trấn thủ, nên, hoàng thượng vẫn nhẫn nại. Hiện tại, náo động lớn ở biên cảnh đã tiêu thất, chỉ còn lại có chút tiểu đả tiểu nháo, hoàng thượng tự nhiên nhịn không được bắt đầu giải quyết tâm bệnh của mình.”


“Không biết tâm kết này là cái gì?”


“Nói đơn giản với người vậy, hậu kỳ tiền triều, quốc chủ hoa mắt ù tai, bách tính dân chúng lầm than, lúc ấy có nghĩa quân tập kết, muốn phủ định tiền triều, mưu một con đường sống cho bách tính, trong đó nổi danh nhất đó là thủ lĩnh nghĩa quân Tần Mộ Vũ.”


“Tần Mộ Vũ? Đó không phải là một phản tặc mưu toan cướp đoạt chính quyền không thành, ngược lại bị hoàng thượng tru diệt sao?”


“A, hoàng thượng đăng cơ xưng đế, tự nhiên là hắn nói cái gì, chính là cái đó.”


Thôi Diệu Chi khiếp sợ tại chỗ, thế nào hắn cũng không có nghĩ tới, trong này dĩ nhiên có bí tân.


“Vậy khúc mắc của hoàng thượng và Vệ quốc công?”


“Trước đây, Vệ quốc công ủng hộ thủ lĩnh Tần Mộ Vũ, sau này, Tần Mộ Vũ bị hại, Vệ quốc công hầu như xé rách mặt với hoàng thượng, sau đó không biết thế nào, lại từ từ bắt đầu chịu thua, sau khi hoàng thượng lên ngôi, không ngừng chèn ép cựu thần, càng gạt bỏ quá khứ không còn một mảnh, hôm nay người biết chuyện này, đã không nhiều lắm.”


“Khó trách, hoàng thượng là một người yêu mặt mũi như vậy, sợ rằng nhìn thấy Vệ quốc công, sẽ nhớ tới chuyện xưa, lâu dần, tự nhiên muốn trừ cho lẹ.”



“Ta cho ngươi biết việc này, chỉ là muốn để trong lòng ngươi có một phòng bị, ngươi biết rồi cũng không thể nói ra bên ngoài, một chữ cũng không thể tiết lộ. Bằng không, chắc chắn đưa tới họa sát thân cho Bác Lăng hầu phủ chúng ta.”


“Phụ thân yên tâm, nhi tử biết nặng nhẹ.”


“Vậy là tốt rồi, lúc này việc cấp bách, vẫn là phải mau chóng điều tra rõ chuyện của Ân gia.”


“Vâng, thỉnh phụ thân yên tâm, nhi tử nhất định mau chóng điều tra rõ.”


“Được.”


Ba ngày thoáng một cái đã qua, Hứa Vân Noãn không có việc gì ở Phúc Vũ các ngắm hoa thưởng thức trà, sống cuộc sống có chút nhàn nhã tự tại.


Tiến độ điều tra của Thôi Diệu Chi hết sức thong thả, nhưng càng tra để hắn càng kinh hãi.


Bác Lăng hầu nhìn kỹ thư điều tra được, thần sắc cực kỳ ngưng trọng: “Thứ tra được này đều là thật?”


“Vâng.”


Bookwaves.com.vn

Bác Lăng hầu trầm mặc chỉ chốc lát, từ từ đặt trang giấy trong tay lên trên bàn: “Ngươi… Ngươi đi mời Hứa cô nương qua đây, tự mình đi.”


“Vâng.”



Trong Phúc Vũ các, nghe được Thôi Diệu Chi đến đây, nhãn thần của Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng mà giật giật, hơi duỗi người: “Tôn nhi, chúng ta đổi một chỗ uống trà?”


Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, nhãn thần thủy chung nhìn theo Hứa Vân Noãn, nhìn thấy tiếu ý trên mặt nàng, đường nhìn liền theo nhu hòa vài phần: “Được.”


Hứa Vân Noãn đi theo Thôi Diệu Chi tới chính sảnh, động tác quy củ quay Bác Lăng hầu hành lễ: “Gặp qua lão hầu gia.”


Bác Lăng hầu gật đầu: “Đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy, Vân Noãn và Trần Tiêu mau đến ngồi.”


Hứa Vân Noãn ngồi xong, đường nhìn rơi vào tờ giấy trong tay Bác Lăng hầu: “Lão hầu gia mời chúng ta qua đây, Có phải chuyện của Ân gia đã tra được kết quả không?”


“Kết quả còn chưa tra được, ba ngày, tra được đều là một ít da lông, thế nhưng mấy thứ này, đã đủ để làm cho người kinh hãi không ngớt.”


“Nga?”


Bác Lăng hầu đưa trang giấy trong tay cho Thôi Diệu Chi, Thôi Diệu Chi tự mình đưa đến trước mặt Hứa Vân Noãn: “Thỉnh Hứa cô nương xem qua.”


“Đa tạ Thôi đại nhân.”


Hứa Vân Noãn tỉ mỉ lật xem, sau khi xem xong, âm thầm sách sách lưỡi: Ân gia này mạnh mẻ hơn nàng đoán nhiều, hầu như có thể nói là thẩm thấu đến các thành trì của Giang Nam, thế lực như vậy, thực tại là để người kinh hãi không thôi.


“Lão hầu gia, lúc này người có tính toán gì không?”


Bác Lăng hầu đứng dậy, quay Hứa Vân Noãn chắp tay hành lễ: “Lão phu muốn mời Hứa cô nương chỉ điểm một con đường sáng.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận