CHƯƠNG 348: CHỌC NGƯỜI VÔ HÌNH CHÍ MẠNG NHẤT
Dịch giả: Luna Wong
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng sủa, cười tươi như hoa.
Mục Trần Tiêu bị nàng nhìn, cảm thấy lúc này đối phương muốn lấy tính mạng của hắn, hắn cũng sẽ cam tâm tình nguyện cho.
“Cô nãi nãi tối hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại để cho người thu dọn đồ đạc cũng không muộn.”
Hứa Vân Noãn tiếu ý dịu dàng gật đầu: “Hai chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi nha?”
“Cùng nhau. . .”
“Tôn nhi ngươi quên sao? Giường của ngươi ở trong phòng của ta đó, chẳng lẽ gần đây thân thể ngươi không tốt, trí nhớ cũng trở nên kém, đêm qua chúng ta không phải mới cùng nhau ngủ qua sao?”
Mục Thiên Trù vừa đi tới, liền nghe được Hứa Vân Noãn nói lời nói này, thiếu chút nữa trước mắt tối sầm thở không nổi: “Vân Noãn a. . . Các ngươi đang nói chuyện gì nha?”
“Ca ca tới rồi, sao nhìn sắc mặt không quá tốt thể, là có chỗ nào khó chịu?” Hứa Vân Noãn ân cần hỏi han.
Mục Thiên Trù thừa dịp Hứa Vân Noãn không có chú ý, âm thầm hung hăng trợn mắt nhìn Mục Trần Tiêu một mắt: Sớm biết thế đêm qua không nên nhẹ dạ, đồng ý để Úc Khoảnh dọn giường, hiện đang cảm thấy hối hận trong lòng, phi thường, vô cùng hối hận.
“Không có chuyện gì, là mới vừa rồi đi có chút gấp, ta nghe nói Vân Noãn muốn đi theo Trần Tiêu cùng với Đoan vương đến Giang Nam dạo một chút?”
Hứa Vân Noãn liền vội vàng gật đầu: “Nói không chừng Ôn sư bá cũng sẽ theo cùng, ca ca muốn đi không?”
“Ta thì thôi, chỉ cần là ngươi và Trần Tiêu ra ngoài là được, nếu ta cũng muốn cùng đi Giang Nam, trong lòng hoàng thượng nhất định sẽ thêm vài phần nghi kỵ, ngược lại không tốt.”
“Nói cũng phải, vậy có cơ hội, ta lại bồi ca ca đi Giang Nam ngắm cảnh.”
“Được, bất quá các ngươi vừa đi vừa về, nhân thủ lại phải mang đủ, như chuyện trong khu vực săn bắn trước đó, không thể phát sinh lần thứ hai.”
“Được, chúng ta nghe ca ca.”
Kế hoạch muốn đi Giang Nam xong rồi, thần sắc của Hứa Vân Noãn cực kỳ cao hứng, sáng sớm tỉnh lại, còn không tự chủ được hát tiểu điệu Giang Nam.
Mục Trần Tiêu từ từ mở mắt, truyền đến thanh âm ôn nhuyễn của Hứa Vân Noãn, giống như nước suối trong suốt, từ từ tẩm bổ đến nội tâm, để khóe môi của hắn đều không tự chủ được theo dương lên.
“Cô nãi nãi sớm.”
Hứa Vân Noãn nhanh bước ra ngoài, vẻ mặt nụ cười chào hỏi Mục Trần Tiêu: “Tôn nhi sớm.”
“Tâm tình hôm nay của cô nãi nãi tựa hồ thật tốt?”
“Vừa mở mắt là có thể thấy ngươi thật vui vẻ, ta tự nhiên cao hứng.”
Mục Trần Tiêu không khỏi nở nụ cười: “Thấy cô nãi nãi vui vẻ, ta cũng cao hứng.”
Hứa Vân Noãn ngồi vào bên giường Mục Trần Tiêu, hai chân nhẹ nhàng lắc lắc, làn váy theo chập chờn, giống như đóa hoa nở rộ: “Nếu dựa theo thuyết pháp này của ngươi, ngươi vui vẻ ta thì cao hứng, ta vui vẻ ngươi cũng cao hứng, vậy cả đời này hai chúng ta cũng sẽ thật cao hứng.”
“Ai nói không phải chứ?”
Cả đời này, chỉ là nghe ba chữ này, từ đáy lòng hiện ra mỹ hảo vô hạn, thật hy vọng cả đời mình đều có thể liên quan với mật thiết cô nãi nãi.
“Ha ha, tôn nhi nhà của chúng ta càng ngày càng biết dỗ ngon dỗ ngọt, thật không biết sau này tiện nghi cô nương nhà a.”
“Không phải có câu nói, nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài sao?” Thanh âm của Mục Trần Tiêu thoáng đè thấp, từ tính trong âm sắc khuynh hướng cảm xúc càng đặc hơn, để Hứa Vân Noãn không khỏi giơ tay lên xoa xoa lỗ tai.
“Tôn nhi, ta phát hiện thanh âm của ngươi cánh càng ngày càng dễ nghe, nguyên bản còn có người nói đàn từ khúc, nhiễu lương ba ngày mà không đứt, tiếp qua một đoạn thời gian, thanh âm của ngươi phỏng chừng cũng có thể đạt được hoàn cảnh như vậy.”
“Cô nãi nãi khen đến cả người ta nhẹ bỗng.”
Bookwaves.com.vn
“Vậy ngươi cứ nhẹ nha, ta cùng ngươi. Nếu ngươi bay lên ngọn cây, ta cũng theo qua, cùng ngươi thưởng thức mặt trời mọc mặt trời lặn. Nếu ngươi bay tới bầu trời, ta đây cũng theo sau, cùng ngươi hóa thành gió mát may trôi.”
Mục Trần Tiêu hơi cúi đầu, không cho Hứa Vân Noãn thấy tâm tình kịch liệt phập phồng ở đáy mắt hắn, hắn e sợ cho bản thân khắc chế không nổi ý nghĩ yêu thương điên cuồng mà hù dọa nàng: “Có thể được cô nãi nãi bồi, là ta tam sinh hữu hạnh.”
“Nào có tốt như ngươi nói vậy? Hôm nay cơ thể của ta khôi phục không sai biệt lắm, có thể tự mình xuống bếp làm đồ ăn ngon cho các ngươi, tôn nhi, sáng sớm hôm nay muốn ăn cái gì?”
“Ta cảm thấy mình đã no rồi.”
Hứa Vân Noãn nói giống như là bỏ thêm nước mật đường, ngọt càng thêm ngọt, để cả người hắn đều ấm áp, ý nghĩ yêu thương từ trong lòng dũng mãnh tiến ra làm đầy bụng, căn bản không cần ăn cơm.
“Nhưng ngươi cái gì cũng chưa ăn nữa?” Hứa Vân Noãn nghi hoặc.
“Ta đây muốn uống chút canh ngọt.”
“Được, ta đi làm.”
Ăn xong cơm sáng không bao lâu, Ôn Như Xuân bên kia liền để người truyền lời, nói là sẽ cùng nhau đi Giang Nam.
Hứa Vân Noãn liền chỉ huy người thật cao hứng bắt đầu thu thập hành lý, từ kinh thành đến Giang Nam, nếu như ngồi thuyền, cũng là cần hơn mười ngày, dọc theo con đường này phải có thứ gì đó giết thời gian, hơn nữa đây chính là lần đầu tiên nàng cũng tôn nhi nhà mình du lịch, tự nhiên các mặt đều phải lo lắng chu toàn, chiếu cố tốt cho tôn nhi mình.
Ba ngày sau, đám người Hứa Vân Noãn chính thức khởi hành.
Trên bến tàu, Mục Thiên Trù quay Mục Trần Tiêu không ngừng căn dặn: “Dọc theo đường đi cần phải chiếu cố tốt cho cô nãi nãi ngươi, vạn lần không thể ra chút sai lầm nào.”
“Gia gia yên tâm, ta sẽ chiếu cố cô nãi nãi thật tốt.”
“Vậy là tốt rồi! Vân Noãn a, có chuyện gì đều phải nói với Trần Tiêu, không nên cảm thấy ngại. . .”
Bookwaves.com.vn
“Ca ca yên tâm đi, ta cũng sẽ chiếu cố tốt cho Trần Tiêu.”
Đoan vương ở một bên nhìn nhẫn cười không ngớt, thật không nghĩ tới trong ngày thường Vệ quốc công sắc mặt nghiêm túc, nói chuyện làm việc cũng là nhất phái sắc bén chi phong, nhưng lúc này lại dính sền sệt, khuôn mặt lưu luyến không rời, thật đúng là để người có chút không quen.
Đội thuyền chậm rãi rời bến, Hứa Vân Noãn đứng ở mép thuyền, quay bên bờ Mục Thiên Trù phất phất tay.
Mục Thiên Trù chỉ cảm thấy viền mắt lên men, nhịn không được oán giận với Chu quản gia ở một bên: “Sớm biết thể ta sẽ không đồng ý để Vân Noãn ra cửa, hôm nay nàng vừa mới đi, trong lòng ta đây đã lo nghĩ bảy trên tám dưới.”
“Lão thái gia vẫn là phóng khoán tâm tư một chút, dựa theo kế hoạch của cô nãi nãi, sau này là muốn mở Tứ Quý các ra khắp toàn bộ Đại An triều, buôn bán kiêu ngạo, khó tránh khỏi luôn phải chạy trời nam biển bắc, còn nữa, cô nãi nãi tâm tư thông thấu, làm bất cứ chuyện gì đều có chừng mực của mình, nhất định sẽ không có chuyện gì.”
“Nói cũng phải, lúc này đây, ta là lưu lại cơ hội cho tiểu tử thúi Trần Tiêu kia , nếu hắn vẫn không thể thật tốt nắm chặt, vậy coi như trách không được lão đầu tử ta.”
“Lão thái gia cũng đừng quên, Ôn đại phu cũng đi theo, dựa theo tính tình Ôn đại phu che chở cô nãi nãi, nếu là biết tâm tư của công tử, sợ rằng thực sự sẽ rót hết một chén thạch tín cho công tử.”
“Nếu đến Ôn đại phu đều không phòng được, vậy mấy năm này Trần Tiêu ở chiến trường tính là uổng công rồi!”
“Lão thái gia nói phải.”
Mục Thiên Trù về tới trên xe ngựa, giấu tất cả không muốn ở đáy lòng, thanh âm thoáng lãnh trầm nói: “Vân Noãn và Trần Tiêu đều ly khai, có một sự tình chúng ta cần nắm chặt thời gian đi làm. Chu Hoài hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng Thẩm Thanh và tam hoàng tử còn đang không ngừng chu toàn cho Chu Hàm và Chu Bạc, Chu Hàm chỉ là một nữ tử, trông thôi còn dễ nói, nhưng Chu Bạc kia, đó cũng không phải là hạng người dễ ở chung, tìm người trông kỹ hắn cho ta, dù cho không thể lấy tính mạng của hắn, chí ít cũng triệt để tuyệt sĩ đồ của hắn!”
“Vâng.”
Ánh mắt Mục Thiên Trù nặng nề, đánh rắn không chết, phản thụ kỳ hại, ví dụ như vậy không phải số ít, nên, vì Vân Noãn và Trần Tiêu, hắn thà rằng tự đeo những thứ âm mưu máu tanh này, cũng sẽ không để bọn họ có lo lắng phía sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...