Người phụ nữ này đúng là muốn ăn đòn!
Dạ Minh thô bạo tiếp cận Đồng Đồng, cô gái nhỏ bị ép lại vào tường, anh ta khoanh tay, lạnh lùng nhìn cô: “Sao vậy, chờ tôi xâm phạm cô sao? Người giao ước của Lãnh Mạch, tôi cũng muốn thử xem”
“Hahaha” Cô gái nhỏ ôm vai: “Tôi không biết người giao ước là cái gì, tôi chỉ cầu xin anh hoặc Lãnh Mạch, đừng tới nữa, tôi rất muốn trở lại như ngày xưal”
“Trở lại như ngày xưa sao? Hahaha” Dạ Minh bật cười: “Cô còn muốn trở lại ngày xưa hả? Từ khi cô sinh ra đã được định sẵn thân phận như vậy rồi.
Hồi trước là cô chưa thức tỉnh thôi, hiện tại cô đã thức tỉnh, trên người cô lại có hơi thở của Lãnh Mạch, cô đã là người giao ước của Lãnh Mạch”
“Người giao ước là cái quái gì vậy?” Cô hỏi.
“Muốn biết sao?” Dạ Minh lại phấn khởi.
Cô gái nhỏ nhìn anh ta chằm chằm.
Dạ Minh tự đắc, hai người cùng nhau đi ra khỏi ngõ, anh ta hất cằm lên, cố ý trêu chọc cô: “Muốn biết thì hôn tôi một cái.”
“Vừa rồi tôi không nói gì, hẹn gặp lại!” Cô gái nhỏ lại trợn tròn mắt.
Cô trợn mắt lên trông thật đáng yêu, Dạ Minh cười nhạt, thành kiến trước đây của anh ta đối với cô gái này không còn nữa, anh ta cho rằng cô có chút buồn cười, anh ta đưa tay xoa đầu cô: “Cô khá thú vị”
Cô gái nhỏ tránh sự đụng chạm của anh ta như tránh khỏi bệnh dịch, rất lo lắng nhìn anh ta.
Anh ta có xấu xí không? Tại sao cô lại sợ hãi anh ta như vậy chứ? Anh ta cũng chưa bắt nặt cô, chẳng lẽ khuôn mặt anh ta giống lưu manh lắm sao? Kiểu chủ động này không phải áp dụng rất tốt với các cô gái ở thế giới loài người sao? Làm thế nào mà người phụ nữ này lại cho thành khiễm nhã vậy?
Quên đi, vì sự đáng yêu của cô, anh ta cũng không so đo với cô nữa, anh ta giải thích sơ sơ vê người giao ước, tất nhiên, những chuyện bí mật thì Dạ Minh không nói.
“Dị năng?” Cô gái nhỏ chớp chớp mắt: “Anh nói người giao ước có dị năng, nhưng tôi không có.”
Dạ Minh dừng lại, nhìn cô gái chỉ cao đến thắt lưng trước mặt, sau đó đột nhiên ấn vào ngực trái của cô, nói với cô: “Dấu ấn của Lãnh Mạch đã phong ấn năng lực của cô”
“Anh!” Cô gái nhỏ lo lắng đỏ bừng mặt.
Dạ Minh biết như vậy là đủ rồi, không có tiếp tục đụng vào cô, bỏ cô ra, tươi cười vẫy tay với cô: “Chúng ta sẽ gặp lại.”
“Tôi không muốn gặp lại anh!” Cô gái nhỏ từ phía sau hét lên với anh ta.
Dạ Minh mỉm cười bước vào bóng tối.
Người giao ước của Lãnh Mạch, ừm…rất thú vị, rất thú vị, thú vị hơn nhiều so với những người phụ nữ ở Minh Giới.
Chẳng trách Lãnh Mạch lại quan tâm đến người giao ước này như vậy, giống như giấu bảo bối, chẳng lẽ là Lãnh Mạch có ấn tượng tốt với người phụ nữ này sao?
Nếu trường hợp này xảy ra, thì anh ta phải can thiệp.
Vê chuyện của Uông Tư Điềm, anh ta sẽ không để nó xảy ra lần thứ hail Dạ Minh vốn là muốn Lãnh Mạch không có tình cảm, nhưng sau đó nghĩ lại, bây giờ Lãnh Mạch hỗ trợ người giao ước rất nhiều, thậm chí còn giữ hơi thở cho cô, có thể thấy rằng Lãnh Mạch rất coi trọng cô.
Bây giờ, tìm Lãnh Mạch và nói cũng không có tác dụng gì.
Nghĩ đến đây, Dạ Minh xoay người, dự định đi Minh Giới kiểm tra xuất thân của người phụ nữ này.
Chỗ khác.
Biết được Dạ Minh đi tìm Đồng Đồng, gần như tốc độ tên lửa, Lãnh Mạch lao về thế giới loài người, trực tiếp lao đến nhà thuê của Đồng Đông.
Bên cửa sổ căn nhà thuê, anh nghe thấy tiếng cô gái nhỏ nói: “Lão quỷ, chúng ta đã bao lâu rồi không gặp Lãnh Mạch? Anh ta làm cái quái gì vậy? Thần thần bí bí.”
Cô đang nghĩ đến anh sao?
Lãnh Mạch vốn đang sốt ruột, nhưng chỉ vì lời nói của cô mà tâm trạng anh trở nên tốt đẹp hơn hẳn.
Anh từ cửa sổ nhảy vào: “Nhóc con, cô nhớ tôi sao?”
Cô gái nhỏ bị sự xuất hiện đột ngột của anh làm cho giật mình, nhưng ngay sau đó đã nhoẻn miệng cười toe toét nhìn anh: “Tôi thật sự cảm ơn ông trời.
Không ngờ quỷ cũng biết ảo tưởng”
Nhóc con này vẫn ngang ngược như vậy, anh không thèm so đo với cô, yên lặng nhìn cô, phát hiện là người phụ nữ này càng nhìn càng vừa mắt.
“Tôi đói bụng, các người có muốn ăn cái gì không?” Cô gái hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...