Chồng Ma Của Em


Uông Tư Điềm khế cười tửm tỉm: “Em trai Dạ Minh, đừng nói nhảm.

Tôi và Lãnh Mạch là bạn tốt của nhau.

Chúng tôi còn nhỏ và không biết thích là gì cả”
Lãnh Mạch nhìn qua nửa khuôn mặt của Uông Tư Điềm, thầm cảm ơn vì cô bé đã giúp cậu giải vây và càng có cảm tình sâu sắc với cô bé hơn.

Dạ Minh không còn vui vẻ được nữa.

Mặc dù Lãnh Mạch đã ở bên cậu ta cả buổi chiêu nhưng vì sự có mặt của Uông Tư Điêm nên mọi sự chú ý của Lãnh Mạch đều đổ dồn vào cô bé.

Đột nhiên Dạ Minh có cảm giác bị bỏ rơi nên thấy tâm trạng thật không thoải mái.

Ngay cả món thịt là món ăn yêu thích của Dạ Minh mà sao hôm nay cậu ta cũng thấy không ngon miệng gì cả.

Lãnh Mạch thấy hôm nay Dạ Minh có vẻ khó chịu nên cho rằng cậu ta bị bệnh.

Dạ Minh hết sờ trán rồi lại sờ khắp cơ thể của cậu ta.


Dạ Minh liền giở trò giận dõi trẻ con tránh xa cậu rồi bĩu môi: “Đừng có đụng vào tôi”
Lãnh Mạch nhìn thấy bộ dạng của Dạ Minh giống như cô dâu nhỏ phải chịu nhiều ấm ức mà buồn cười nên dịu dàng dô dành: “Cậu sao vậy? Thịt ít quá không đủ ăn à? Hay là tôi lấy thêm cho cậu một ít nha”
“Tôi muốn ăn thịt cừu nướng nguyên con.

Heo sữa quay.

Gà quay” Dạ Minh hét lên.

“Nhiều thứ như vậy, liệu cậu có ăn hết không?”
Uông Tư Điềm nói.

Dạ Minh nhìn chằm chăm vào cô bé: “Ai cần cô lo chứ”
“Dạ Minh” Lãnh Mạch kéo Dạ Minh, cậu không hiểu tại sao Dạ Minh lại ghét bỏ Uông Tư Điềm như: vậy: “Cậu không thể nói chuyện đàng hoàng hơn được.

“Tôi không làm được.

Lãnh Mạch, cậu thật đáng ghét.

Tôi sẽ không bao giờ quan tâm đến cậu nữa” Dạ Minh tức giận đứng vụt dậy, chạy ra ngoài hai bước rồi vân chưa hết tức nên chạy lại đẩy Lãnh Mạch một cái rồi mới bước lên cầu thang và chạy lên lầu.

Lãnh Mạch ngẩn ra: “Cậu ấy bị sao vậy?”
“Có lẽ là bởi vì cậu ta quá thích cậu nên nghĩ cậu không còn coi trọng cậu ta nữa” Uông Tư Điềm trầm tư: “Chắc chăn cậu rất quan trọng với cậu ta”
Nghĩ đến Dạ Minh, Lãnh Mạch bất giác mỉm cười: “Cậu ấy cũng rất quan trọng đối với tôi.”
Ngồi một lúc, Uông Tư Điềm nói phải đi về nên Lãnh Mạch tiên cô bé về.

Cậu nói với Dạ Minh đang ở trên lầu, Dạ Minh không có đáp lại nên Lãnh Mạch đóng cửa đi ra ngoài.

Dạ Minh năm trên cửa sổ lầu hai nhìn Lãnh Mạch và Uông Tư Điềm rời đi vừa nói vừa cười vui vẻ với nhau mà càng nghĩ càng thấy buồn bã thất vọng nên quyết định bí mật theo dõi bọn họ và sau đó hù cho cô gái kia hoảng sợ.

Nghĩ là làm, Dạ Minh mở cửa sổ rồi nhảy xuống và bí mật đuổi theo Lãnh Mạchvà Uông Tư Điềm.

Lãnh Mạch đưa Uông Tư Điềm đến cổng thành.


Trong Vương Thành rất an toàn nên không cần lo lăng gì cả.

Sau khi chia tay Uông Tư Điềm thì Lãnh Mạch nghĩ rằng Dạ Minh muốn ăn thịt nướng nên cậu liền đi về hướng khác để mua thịt cho Dạ Minh.

Dạ Minh nhìn về hướng Lãnh Mạch đang đi về bên phải, sau đó nhìn về phía Uông Tư Điềm đang đi về phía bên trái.

Sau khi suy nghĩ một lúc thì cuối cùng cậu ta lựa chọn đuổi theo Uông Tư Điềm.

Tài năng và tiềm lực của Uông Tư Điềm không bằng Dạ Minh nên đương nhiên không thể phát hiện ra là đang bị Dạ Minh theo dõi nên vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi cho bạn thân của cô bé.

“Tiểu Hoàng, cậu có biết hôm nay tên ngốc đưa tôi đi gặp một người không.

Cậu ta còn tỏ vẻ bí mật bảo tôi không được nói cho người khác biết nữa.

Cậu đoán được tôi đã gặp ai không? Dạ Minh, con trai của Minh Vương Lạc Nhu.

Có lẽ là tên ngốc kia không biết Dạ Minh là con trai của Minh Vương nên đã đón cậu ta về.

Đây là tội chém đầu đó.

Cậu nói xem tôi có nên đi báo cho Minh Vương để nhà họ Lãnh bị một vố đau không?
Ha ha ha, sau đó tôi lại làm ra vẻ thương hại cậu ta.


Dù sao bây giờ cậu ta rất ngoan ngoãn nghe lời và phục tùng tôi”
Giọng nói của bạn thân của Uông Tư Điềm hơi lớn, phát ra từ điện thoại: “Chính là tên ngốc đã khắc chết cha mẹ cậu ta đó sao? Cậu ta thực sự cho răng cậu thích cậu ta và có tình cảm tốt với cậu ta sao?”
“Tất nhiên rồi.

Cậu không thấy cách mà cậu ta nhìn tôi sao? Say mê đắm đuối đến mức chưa thổ lộ ra khỏi miệng thôi.

Cậu ta đúng là không biết tự lượng sức mình, cũng không nhìn lại xem thân phận của cậu ta là gì mà cứ tưởng rằng nhìn cậu ta đẹp trai là sẽ có nhiều người thích hay sao ấy.

Chỉ là một tên đê tiện đã khắc.

chết mẹ mà thôi”
Uông Tư Điềm và người bạn thân của cô bé vân đang trò chuyện.

Dạ Minh ở phía sau nghe vậy thì nắm chặt bàn tay lại, nếu cậu ta không nghĩ đến chuyện không thể gây thêm phiền phức cho Lãnh Mạch ở trong thành nữa thì sẽ lập tức bay đến đánh chết người con gái dối trá lọc lừa này.

Cuối cùng, cậu ta không thể nghe được nữa và từ bỏ ý định hù dọa Uông Tư Điềm.

Cô gái này không đáng để Lãnh Mạch chăm sóc và yêu thương, chỉ có cậu ta mới biết Lãnh Mạch là một người ấm áp đến nhường nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui