Lãnh Mạch và Sỉ Mị cũng xem như phản ứng nhanh, lập tức nín thở để giữ hô hấp, tay vân không ngừng tấn công vào hai bên người Lãnh Hiên.
Thời gian nín thở của con người bình thường dài nhất không thể vượt khỏi năm phút, qua khỏi năm phút thì tim sẽ ngừng đập, đương nhiên, cũng có trường hợp ngoại lệ.
Tôi có thể kiên trì một phút thì cũng xem như giỏi lắm rồi.
Chiến khí vây quanh kiếm siêu thần, tôi tập trung toàn bộ năng lượng của Mộ Tu và Hồng Hồng vào kiếm, từng nhát từng nhát một muốn giết chết Lãnh Hiên!
“Lãnh Mạch, Si Mị, hai người nhất định phải khống chế Lãnh Hiên giúp em, việc này rất quan trọng! Làm ơn đấy!” Tôi gào lớn, nói xong, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Nhưng quả thật không dễ đối phó với Lãnh Hiên, ngoài việc dùng phân tử không khí ra, kinh nghiệm chiến đấu của ông ta rất phong phú, tôi đã đánh giá thấp ông ta rồi.
Lãnh Mạch và Si Mị vồ tới trước mặt Lãnh Hiên, ông ta lại đột nhiên biến mất, xuất hiện lần nữa lại là ngay sau lưng Lãnh Mạch và Sỉ Mị, tốc độ nhanh vô cùng, có thêm sự trợ giúp của hai Trì Đăng Sứ Giả, Lãnh Mạch và Si Mị đánh Lãnh Hiên từ phía sau, bị hai Trì Đăng Sứ Giả ngăn lại, tuy Lãnh Mạch và Sỉ Mị nhanh chóng đánh chết hai tên sứ giả, nhưng trong lúc đó thì Lãnh Hiên cũng đã bắt đầu sự công kích của mình.
Hai đại chiêu lần lượt ập tới Lãnh Mạch và Sỉ Mị từ đôi tay Lãnh Hiên.
Lúc này, lời nói của Những bồng lượn lờ bên tai tôi.
Lần này cô trở về, có lẽ vận mệnh của ai đó sẽ vì vậy mà thay đổi, cô phải suy xét chu toàn, nhất định không thể vì một hai người nho nhỏ mà quên đi mục đích của mình.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ, chẳng lẽ ý là…
Không, không không không, không được, tôi không thể để họ chết!
“Lãnh Mạch! Sỉ MỊI”
Cú nổ kịch liệt làm cả bầu trời nứt toạc.
Cát bụi mịt mù, tôi không nghĩ được gì nhiêu, nhào vào mớ cát bụi ấy như một kẻ điền.
Có cơ thể của ai đó đang rơi xuống từ trên không, lại có ai đó đón được người đang rơi xuống ấy.
Là ai?
Là ai đã bị thương?
“Lãnh Mạch! Si Mị!” Tôi nhào về hướng đó.
Lãnh Hiên đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi: ‘Muốn giết tôi? Tôi sẽ giết cô trước, cô là thứ nguy hiểm nhất!”
“Cô Đồng, lấy đại cục làm trọng!” Giọng Chung Nhiễm bồng vang lên trong đầu tôi.
Lấy đại cục làm trọng…
Tôi căn chặt răng, siết chặt năm đấm, dùng hết ý chí để ngăn mình đuổi theo để xem ai đã bị thương, tôi xoay người trên không, hét to hết mức: “Ác Ma Chỉ Vương, chính là lúc này!”
Vuốt nhọn của Lãnh Hiên đang cố bắt lấy đầu tôi bông dừng lại.
Kiếm siêu thân đâm xuyên qua lông ngực Lãnh Hiên.
Lãnh Hiên không dám tin mà trừng to hai mắt: “Sao, sao lại như vậy được? Cô quả thật, quả thật là từ tương…”
Đến cuối cùng, Lãnh Hiên vân phát hiện ra thân phận của tôi, đáng tiếc đã quá muộn Ác Ma Chỉ Vương dồn sức, làm cơ thể của Lãnh Hiên nổ toạc trong không trung, không khác gì mớ thịt ba chỉ.
Lãnh Hiên thậm chí còn chưa kịp nói xong những lời dặn dò cuối cùng thì đã chết.
Ác Ma Chỉ Vương giải trừ khống chế ban nấy, không khí ập vào, tôi lại có thể hít thở.
Lãnh Hiên bị tôi tận tay giết chết, kết cục đã thay đổi, mạng tôi đã đổi lại được sự xoay chuyển thời không, tương lai sẽ không còn chịu ảnh hưởng nào nữa.
Chỉ là…
Tôi nhảy xuống mặt đất, chạy về phía hai người đàn ông một nằm một quỳ ở đăng kia.
Chạy đến gần rồi, Lãnh Mạch quỳ gối trên nên đất ngước lên nhìn tôi, thân sắc phức tạp, mà người đàn ông đang ôm lấy chân anh chính là Sỉ MỊị.
Sỉ Mị đang hộc ra từng ngụm máu lớn, nôn đến mức cả thân thấm đầy máu lạnh ngắt.
“Si Mị! Tôi chạy tới, nôn nóng xông lên nên lảo đảo một chút, ngã sụp xuống đất nhưng cũng không nghĩ ngợi gì được nhiều, gần như bò đến bên cạnh Lãnh Mạch.
“Anh ta đã cứu anh” Lãnh Mạch nói “Sao… sao lại như thế này..” Tôi nhìn thấy trên lông ngực Sỉ Mị bị thủng ra một cái lỗ cực lớn, nhìn cực kì ghê người, máu trong đó không ngừng tuôn ra.
Tôi sợ hãi, lấy hai tay chặn lại: “Sao anh ta lại chảy nhiêu máu như vậy? Anh ta không phải con người sao lại có thể chảy nhiều máu như vậy? Anh ta sẽ chết sao? Anh ta..”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...